Day 12

289 54 2
                                    


Chu Lê đợi đến giữa trưa mới về nhà.

Trong nhà không khác biệt gì so với lúc đi, nhìn không ra chỗ nào từng bị động qua. Cậu đi thẳng đến phòng ngủ, thấy Husky ghé vào trong ổ, liền chào hỏi nói: "Đản Đản, anh đã trở về."

Husky không phản ứng.

Chu Lê đi qua ngồi xổm xuống: "Có nhớ anh không?"

Tiếp tục không phản ứng.

Chu Lê nói: "Husky nhà người ta, thấy chủ nhân về nhà đều sẽ xông lại đây, nhóc sao có thể cao lãnh như vậy chứ?"

Vẫn như cũ không phản ứng.

Chu Lê liếc mắt đánh giá, cảm thấy thiếu gia này có chút tự bế, liền bế lên vuốt vuốt lông, quét thấy trên móng vuốt hắn có mấy vết bụi đất, trên mặt bất động thanh sắc, kiên nhẫn trấn an trong chốc lát, ôm hắn xuống lầu hóng gió, thuận tiện mua cơm trưa.

"Cảm động không? Anh sợ nhóc tịch mịch, vừa xuống xe liền chạy về, đến cơm của mình cũng không rảnh lo mua, nhóc mau cảm ơn." Cậu xách theo cơm trưa của hai người, một bên giáo dục Cẩu đại gia, một bên rảo bước tiến về tiểu khu, khi đi ngang qua bồn hoa hai mắt nhìn, đi qua rút mấy cây cỏ, coi như là dọn cỏ miễn phí cho bồn hoa.

Quý Thiếu Yến nhìn cậu lại cắm vào miệng bình, đặt cạnh hai đóa hoa kia làm bồn hoa, tỏ vẻ một chút cũng không cảm động.

Chu Lê chuẩn bị tốt cơm cho hắn, đi phòng tắm tắm vèo một cái, sau khi ra tới thừa dịp hắn đang ăn cơm ở phòng khách chuyển động một vòng, mắt sắc nhìn thấy trên tủ giày có dấu vết bị cọ qua.

Ba con Tiền thị hai người đàn ông sống tương đối buông thả, tủ giày đã có một đoạn thời gian không lau, bao trùm một tầng bụi mỏng, móng vuốt chó đạp lên trên khẳng định sẽ lưu lại trảo ấn, nhưng giờ phút này hơn phân nửa cái địa phương kia lại bị lung tung cọ qua, nhìn không ra nửa điểm chứng cứ phạm tội, hiển nhiên là đã bị xử lý qua.

Cho nên Quý thiếu gia là thử mở cửa.

Chu Lê tâm trí đi dạo, liên tưởng một chút trạng thái của thiếu gia, nghĩ đến cửa chống trộm là nắm đấm tròn, liền đánh giá hoặc là hắn với không tới, hoặc là do nắm đấm cửa mở không ra, hoặc chính là trước chân cột mang cố định, không có phương tiện.

Nói cách khác, ít nhất trước khi thương lành, thiếu gia này trốn không thoát.

Cậu tức khắc vui vẻ, ngồi ở phòng khách sung sướng ăn xong cơm trưa, ôm Cẩu đại gia cũng vừa cơm nước xong ra, mở TV, đem bài poker thủ sẵn đặt trên sô pha, nói: "Tới, rút bài tẩy."

Quý Thiếu Yến không rõ đây là cái thao tác gì.

Nhưng từ lúc phát hiện không ra ngoài được, hắn liền biết được sẽ tiếp tục ở chung cùng ngốc bạch ngọt này, lúc này phản ứng đối phương một chút, ngẩng đầu nhìn cậu.

Chu Lê nói: "Thấy cái điều khiển từ xa này không, hiện tại cho nhóc một cơ hội, nhóc tùy tiện rút một lá bài, rút số mấy, anh liền bấm từng đó kênh, bất luận là cái gì anh đều xem cùng nhóc."

Quý Thiếu Yến thầm nói một tiếng không cần, nằm bất động.

Chu Lê nói: "Nhóc nếu không rút, anh đã có thể chọn kênh mình thích."

Ngày Tháng Giữ Mạng Bên HuskyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ