Chương 100

3.4K 172 8
                                    

Editor: Thư Huỳnh.

-----------------

Lê Phi Yên cùng Ôn Mạt Uyển lái xe chạy giữa hai hàng cây cổ thụ, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ lướt qua như bay. Tâm Lê Phi Yên sinh ra cảm khái, mới có vài ngày không ở đây thôi, M thị trong mắt nàng giống như thay đổi thành một bộ mặt khác, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lúc Lê Phi Yên vừa đặt chân tới M thị, công việc đầu tiên nàng làm là phục vụ ở một tiệm cà phê, khi được tháng lương đầu tiên, nàng cầm tiền, tiêu sái tham quan các phố lớn ngõ nhỏ, nàng trẻ tuổi kiêu ngạo hấp dẫn không ít sự chú ý của những người đi đường, cho nên nếu không phải ở M thị, nàng vẫn cứ là một tiểu yêu tinh phong tình vô hạn – Lê Phi Yên.

Nhưng M thị của hiện tại đối với Lê Phi Yên lại có một ý nghĩa khác, đây là nơi nàng cùng Ôn Mạt Uyển gặp gỡ, quen biết rồi cùng nhau thay đổi lộ tuyến kết hợp cùng một chỗ. Vốn dĩ hai người phải xung đột như nước với lửa, vậy mà lại biến thành quan hệ yêu đương, trong đó có bao nhiêu phần là ý người, bao nhiêu phần là ý trời, ngay cả người trong cuộc như Lê Phi Yên cũng không rõ. Bây giờ nàng cùng Ôn Mạt Uyển đã người quan trọng nhất của đối phương, thì phải cùng dắt tay đi tiếp quãng đường còn lại, mặc kệ thời gian, mặc là chỗ nào.

“Đang suy nghĩ gì?” Ôn Mạt Uyển yên lặng lái xe, nhìn thẳng phía trước, rất thản nhiên lên tiếng hỏi Lê Phi Yên.

“Nhớ chị.” Lê Phi Yên tự nhiên trả lời.

Ôn Mạt Uyển mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nhìn Lê Phi Yên: “Chị ở ngày bên cạnh, mà còn nhớ cái gì?”

Lê Phi Yên vẫn tự nhiên đón nhận ánh mắt Ôn Mạt Uyển, nàng hiểu rất rõ trong lòng Ôn Mạt Uyển, nàng chiếm bao nhiêu phần quan trong nên không hề kiêng kị Ôn Mạt Uyển hỏi: “Chị luôn ở trong lòng em, nên người em nghĩ, người em nhớ đương nhiên chỉ có mình chị.”

“Nói rất dễ nghe.” Ôn Mạt Uyển giơ giơ khóe miệng lên, ánh mắt lần nữa chăm chú nhìn đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư phía trước.

Lê Phi Yên biết khi Ôn Mạt Uyển nghe thì trong lòng nhất định rất cao hứng, sau đó đơn giản nghiêm mặt nói mấy lần ‘Em yêu chị'. Lúc Ôn Mạt Uyển nghe Lê Phi Yên nói lần đầu tiền thì hơi hơi nghiêng đầu, sau đó thì không hề chuyển mắt, luôn nhìn phía trước, cái cô lưu lại cho Lê Phi Yên chính là khóe miệng giương lên một độ cong nhất định.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lê Phi Yên tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi một vấn đề mà hiện tại cũng không hẳn là vấn đề quan trọng.

"Em muốn đi chỗ nào?” Ôn Mạt Uyển nhìn kính chiếu hậu, hỏi ngược lại. Xe của nàng với Lê Phi Yên vẫn còn đậu ở tiểu khu, đây là xe mà lúc nãy Lục Băng Ngưng thuê giúp, mặc kệ là Diệp Nam Thành hay là Cừu Cát Tường cũng không có khả năng tìm được hành tung của hai người.

“Bây giờ thì em không muốn làm cái gì hết, chỉ muốn tắm một cái rồi ngủ một giấc thật ngon.” Lê Phi Yên duỗi thắt lưng. Mấy ngày trước, hai người đã tức tốc bay từ M thị qua Thụy Sĩ, suốt đêm không ngủ, lại bay ngược về M thị, sau khi xuống máy bay, cũng không có ăn uống nghỉ ngơi gì, mà chạy thẳng tới cục cảnh sát tìm Lục Băng Ngưng, thương lượng công việc. Quá trình như vậy, cho dù là người máy cũng phải mệt mỏi.

[BHTT] - EDIT: Yêu Tam Nhi! Ngươi Sắc Đảm Bao Thiên.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ