‘Dùng thuốc’, vừa nghe đến hai chữ này , trong lòng Hàn Trình Quang liền có dự cảm không tốt , đau đớn cách mấy cũng bất chấp chú ý , trực tiếp mở mắt ra , há miệng nói:“Anh muốn cho ai dùng thuốc ? Tiểu Ngôn sao? Anh lại cho Tiểu Ngôn dùng thuốc , thuốc an thần hay gì nữa ! ! !”
“Cậu tỉnh?” Hàn Trình Quang đột nhiên lên tiếng dọa Hứa Minh Tâm nhảy dựng, cũng vội vàng cúp điện thoại.
“Anh hai , anh lại cho Tiểu Ngôn dùng thuốc , có phải hay không? !” Cố nén cơn đau từ cổ chân truyền đến , Hàn Trình Quang khẩn trương , cắn răng hỏi.
“Trước tiên cậu khoan động đậy đã , hiện tại cậu cần phải trị thương cho tốt.” Mày gắt gao nhíu lại, Hứa Minh Tâm hiển nhiên không định thảo luận vấn đề này.
“Không được, hôm nay anh phải nói cho em biết anh đã làm gì Hứa Ngôn Tâm ?” Cánh tay chống đẩy cố sức chuyển động thân thể , Hàn Trình Quang bởi vì động tác ấy mà đau tới mức toát ra mồ hôi lạnh khắp trán .
“Cậu đừng động, cẩn thận miệng vết thương !” Nhìn ra Hàn Trình Quang đau đến lợi hại, Hứa Minh Tâm vội vàng đi qua muốn đỡ Hàn Trình Quang nằm xuống , nhưng lại bị Hàn Trình Quang hất văng bàn tay.
“Đếm cùng anh đã làm gì Hứa Ngôn Tâm ?” Nhìn chằm chằm Hứa Minh Tâm, khẩu khí Hàn Trình Quang cực kỳ kiên quyết .
Bị đánh văng bàn tay, sắc mặt Hứa Minh Tâm hơi trầm xuống , nhưng khi nhìn thấy Hàn Trình Quang đau đớn , môi bắt đầu trắng bệch , trong lòng lại có chút nôn nóng , lo lắng.
“Được , tôi nói, tôi đã cho nó dùng thuốc !”
“Vì sao ? Vì sao lại làm như vậy ? ! !”
“Ngày hôm đó lúc tôi chạy tới , bác sĩ nói tình huống của cậu nguy hiểm cần phải nhanh chóng phẫu thuật, nhưng không khéo là Tiểu Ngôn lại tỉnh lại, nó nhìn thấy bác sĩ đẩy cậu đi liền bắt đầu không không chế được cảm xúc , cứ ôm ngươi không chịu buông tay, nhưng vết thương trên chân cậu không thể trì hoãn, nếu không nhanh chóng làm phẫu thuật, sợ rằng một chân không giữ được , cho nên tôi mới để người ta tiêm thuốc an thần cho nó , sau đó ba ngày, cậu vẫn hôn mê , tôi căn bản không dám dẫn Tiểu ngôn đến bệnh viện thăm cậu , tôi mang nó về nhà , nhưng nó chỉ cần vừa tỉnh lại liền thất khống, căn bản giống y hệt hai năm trước kia , không ăn cơm, không ngủ được, không để người khác tới gần, hễ chút là hoảng sợ la to, kêu Martin đến cũng không có biện pháp, tôi hết cách cũng chỉ đành cho nó dủng thuốc .”
Hứa Minh Tâm miêu tả, Hàn Trình Quang nghe mà trong lòng chua xót , đau lòng không thôi , đồng thời lại có chút tức giận .
“Vậy cũng không thể cho em ấy dùng thuốc , anh không biết em ấy sợ nhất là chích sao …… Anh mang Tiểu Ngôn đến đây , em đã không sao …… không thì cho em xuất viện.” Hốc mắt có chút đỏ lên, Hàn Trình Quang trừng Hứa Minh Tâm.