Chương 39

49 2 0
                                    

Sát phạt | Chúc mừng các ngươi, vẫn còn sống

Cảm giác...

Như quay ngược thời gian.

Phút chốc quay về thời điểm tất cả những việc trước mắt vẫn chưa xảy ra, cõi lòng hắn vẫn còn tràn ngập hận thù với y, và tràn đầy cả yêu thương nữa, vừa gai mắt vì y quản giáo quá nhiều, vừa mê mẩn vì y cho chút khen ngợi...

Sau khi nhà tan cửa nát, dường như y đã trở thành ý nghĩa tồn tại duy nhất của hắn.

Ban đầu, Bùi Vô Tịch luôn tự nhủ, phải sống sót, phải làm nhục y, phải báo thù cho cha mẹ. Nhưng dần dà, hắn phát hiện ra vị Đạo chủ Yêu Ma đạo trẻ tuổi, luôn ngẩn người nhìn hắn.

Y không muốn giết hắn.

Ánh mắt của y luôn xa xăm mơ màng, như thể thông qua hắn, nhìn thấy một người khác.

Là ai nhỉ?

Hai mươi năm trước, Bùi Vô Tịch không hiểu.

Mãi đến tận sau khi võ công của hắn hơi tiến bộ, dần dần có thể tự lập, bắt đầu làm việc cho Thẩm Độc, và tiếp xúc với mấy người Diêu Thanh, Thôi Hồng, mới láng máng nhận ra chút gì đó.

Không phải Thẩm Độc đang nhìn hắn.

Y chỉ thông qua hắn, nhìn thấy chính bản thân của quá khứ, Thẩm Độc của ngày xưa.

Nhưng Bùi Vô Tịch không hiểu: Thẩm Độc vốn là con trai của Đạo chủ Yêu Ma đạo, trong quá trình lớn lên gần như không gặp phải khó khăn hay trở ngại gì, mưu mô của kẻ khác cũng không thể rơi xuống đầu y. Sao y có thể thông qua hắn, nhìn thấy bóng dáng của mình?

Hắn có thể đoán được.

Có lẽ, đây mới là nguyên nhân mà cho tới tận bây giờ, Thẩm Độc vẫn chưa giết hắn, còn cực kỳ kiên nhẫn với hắn.

Vì vậy hắn bắt đầu hiếu kỳ, sau đó bắt đầu quan sát y.

Từ đó về sau không thể dừng bước.

Ngoan.

Một chữ này đây.

Rõ ràng đã không còn hàm chứa ý cười và sự dung túng như năm xưa, nhưng vẫn khiến hắn không thể khống chế cảm xúc của mình, chỉ có thể gục đầu, nhắm chặt hai mắt, cố gắng che giấu biển cả mênh mông đang dậy sóng trong lòng.

Ống tay áo rộng rãi của Thẩm Độc lướt qua mặt hắn.

Tiếp đó cũng không làm gì thêm, chỉ thong thả ngồi xuống bậc thang phía sau, không bảo Bùi Vô Tịch đứng dậy, không gọi mọi người đứng lên.

Y nhìn chăm chú tất cả mọi người, trong mắt bỗng có phần mệt mỏi trước nay chưa từng có.

"Ngày hôm nay còn có thể sống để đứng ở đây, xem ra, các ngươi cảm thấy ta làm Đạo chủ không tốt, hoặc cảm thấy Bùi tả sứ thích hợp với vị trí này hơn, hoặc tất cả đều là người thông minh, 'thức thời'..."

"Mười năm, ta cũng mệt rồi."

"Có câu pháp bất trách chúng (*), có ai không phục ta, chi bằng đứng cả ra đây đi."

(*) Hiểu nôm na rằng nhiều người làm sai thì không trách ai được. (Chết một đống còn hơn sống một mình =)))))

Bậc thang cũng trải thảm nhung, nên ngồi xuống không thấy lạnh.

Tất cả mọi người vẫn quỳ.

Y ngồi ở vị trí không cao lắm, cộng thêm giọng điệu bây giờ bình tĩnh nhẹ nhàng, đúng là ôn hòa hiếm thấy, không hề có chút tàn bạo như ngày xưa.

Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt run khẽ.

Lời nói của Thẩm Độc nghe thì ôn hòa, nhưng theo hiểu biết của họ về y, chắc chắn bên trong cất giấu sát khí vô tận. Thế nhưng mà...

Nét uể oải trong giọng nói, thực sự khiến người ta nghi ngờ.

Đây...

Đây đúng là những lời mà Đạo chủ xưa nay thủ đoạn tàn nhẫn, giết người như ngóe sẽ nói ra sao?

Diêu Thanh mở to hai mắt, trong lòng đột nhiên nảy sinh linh cảm không lành.

Thẩm Độc thì cứ như không biết họ đang nghĩ gì, cong môi nở nụ cười: "Yên tâm, đạo bất đồng bất tương vi mưu (*) . Các ngươi không phục ta, không ủng hộ ta, ta nghĩ cứ hục hặc đấu đá nhau, ngươi lừa ta gạt như vậy mãi thực sự rất vô nghĩa. Chi bằng, mọi người gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình..."

(*) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được

Nói đến đây, y lơ đãng rũ mắt, thoáng nhìn qua chuỗi phật châu đeo trên cổ tay mình, và...

Cuộn tranh giắt bên hông.

Bỗng nhiên ngẩn người.

Nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục bình thường, không ai có thể nhận ra sự khác thường của y.

Âm thanh của y vang vọng, như lời dụ dỗ của ác ma.

"Thế này đi."

"Không muốn nghe lệnh ta nữa, không muốn ở lại Yêu Ma đạo nữa, bất kể ngươi muốn rút khỏi giang hồ, hay tự lập môn phái cũng được, đứng ra đây cả đi --"

"Ta sẽ không giết các ngươi, thả các ngươi đi."

Không giết họ, còn thả họ đi?

Tất cả mọi người đứng trên đỉnh Hàn Tuyệt nghe thấy câu này, đồng loạt ngẩn cả người! Không chỉ vì nội dung bên trong lời nói, hơn thế nữa, còn vì sự nhân từ đến mức bình thản, rệu rã toát ra từ giọng điệu.

Giống như lời nói của một người đang định buông bỏ tất cả...

Quá chân thật.

Cũng quá thiếu chân thật!

Dáng vẻ thoạt nhìn không giống đang làm bộ, vẻ chán nản trên mặt không thèm che giấu, nhưng họ thực sự không nghĩ Thẩm Độc sẽ nói ra mấy lời thế này.

Đúng như Thẩm Độc nói, người còn sống để đứng ở giữa Gian Thiên Nhai ngày hôm nay, hoặc kẻ hai mặt khôn khéo, hoặc đã tạo phản cùng Bùi Vô Tịch.

Trong số họ chẳng có mấy người vô tội.

Kết cục vừa rồi của Tào Tân họ đều chứng kiến, không ai dám đảm bảo, nếu tiếp tục ở lại Yêu Ma đạo, sẽ không bị Thẩm Độc xử lí.

Hơn nữa, một quan không phò tá hai vua.

Họ không phải tâm phúc y tín nhiệm như Diêu Thanh, không phải nam sủng được y dung túng như Bùi Vô Tịch, đã là kẻ phản bội Thẩm Độc, dù không bị Thẩm Độc xử lý, thì cũng không thể tiếp tục được trọng dụng nữa.

Nếu ở lại, hoặc một chữ chết, hoặc bị cho ra rìa.

Ngồi vào vị trí này rồi, ai mà không có dã tâm và tính toán?

Thứ nhất bọn họ sợ chết, thứ hai muốn vượt trội hơn người, thì sao có thể chìa cổ cho chém hay chịu kết cục làm lại từ đầu?

Dù Thẩm Độc không nói, bọn họ cũng có ý định rời khỏi Yêu Ma đạo tìm lối thoát khác, huống chi y còn nói rõ rành rành ra rồi?

Những người có chung suy nghĩ, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Tuy rằng chuyện này nghe cứ như mơ, không đáng tin tưởng, nhưng xuất hiện trên người Thẩm Độc cũng không phải không thể xảy ra.

Nghe nói sau khi con người ta trải qua ranh giới giữa sống và chết, sẽ có sự thay đổi.

Không phải Thẩm Độc trốn vào thiền viện Thiên Cơ đấy ư? Bây giờ trở về, chỉ giết mỗi một Tào Tân, không hề làm gì Bùi Vô Tịch, mà quan trọng hơn chính là trên cổ tay còn đeo cả một chuỗi phật châu!

Đại ma đầu giết người như ngóe bắt đầu tin Phật!

Như trước đây, ai mà tin được?

Nhưng hôm nay chính mắt bọn họ đã thấy, chắc chắn không sai!

Tin --

Hay không tin?

Đám người đang quỳ, bắt đầu xôn xao.

BẦN TĂNG - THỜI KÍNH (FULL)Where stories live. Discover now