Kẻ phía trước mặt, ngoan cố và gian xảo, chẳng có xiềng xích nào còng được gã cả.
Fyodor Dostoevsky, kẻ cầm đầu. Chẳng ai biết được con người như thế đang suy nghĩ gì, hay là hẳn gã chẳng có một hướng đi nhất định nào cả, chỉ làm những gì mà mình thích mà thôi. Mỗi bước đi của gã dường như là một luồng thách thức. Nhiều khi, chúng chẳng có quy luật, hơn nữa có lúc chúng còn chẳng phù hợp với tính cách của gã, chúng chỉ được thực hiện bởi vì gã thích thế, thích trêu đùa với trí não của con người.
Người đàn ông ngồi đó, ung dung mỉm cười. Chẳng có chút sợ hãi nào trên gương mặt đó cả. Hình như càng đưa con người kia vào nguy hiểm, gã lại càng cảm thấy thích thú.
"Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi anh thấy có hứng thú với Atsushi-kun." Dazai Osamu cất lời. "Nhưng tiếc thay, em ấy sẽ phải ở lại đây với chúng tôi rồi."
Không một chút sợ hãi, vẫn cứ như vậy, thong thả chậm rãi, gã trả lời. "Vậy sao...?"
Hẳn người đàn ông với đôi mắt thạch anh tím kia phải cười khẩy vài tiếng, hoặc có thể sẽ chuyển thành điệu cười ghê rợn lòng người khi nghe đến đấy, nhưng gã không làm. Chuyện này quả thật quá thú vị, Fyodor cụp mắt, ai mà biết được những kẻ tại đây ở trên mọi phương diện đều điên cuồng tới như vậy cơ chứ? Họ tựa như những con thú thích vờn chết mồi của mình, thật thật giả giả mà trêu đùa. Và cho tới bây giờ, khi chẳng còn gì có thể cứu vãn được nó nữa, thì họ lại ở đây ra oai phủ đầu.
Ngu dốt.
Fyodor chán nản suy nghĩ. Sẽ chẳng có ai cứu được họ nữa.
Và ngoài hắn ra, sẽ chẳng có ai có thể cứu được em.
.
Hương trầm mê muội, lan toả trong không khí.
Thứ hương ấy khiến em âm trầm mê muội, đầu óc luôn luôn chẳng rõ ràng. Tất cả mọi thứ đều như hồ dính, mơ hồ đục ngầu, khó khăn cứ như vậy mà trải qua.
Hiện tại người nào đến, người nào đi đã chẳng còn trong tầm quan tâm của em nữa. Em chìm sâu vào cơn mê, trong những giấc mơ mà ở đó chẳng có ai cả, chỉ có mình em bay nhảy, với lên những đám mây mềm như xốp, chạm chân xuống nước biển lạnh như băng.
Chẳng biết từ bao giờ trong phòng em sẽ luôn đốt hương, thứ hương phang phảng, không khó chịu, nhưng lại khiến thiếu niên rơi vào trạng thái mơ hồ.
Đây chưa từng là một thứ gì đó tốt đẹp cả.
Dẫu vậy, em cũng chỉ có thể suy nghĩ tới vậy là cùng. Nếu như là Atsushi từ xưa, sẽ cứ như vậy mà cố gắng bỏ nó đi, vì em yêu cuộc sống của mình biết bao nhiêu. Em sẽ không thể để chính cuộc sống mà mình khát cầu biết bao cứ như vậy mà kết thúc.
Bây giờ, ngọn lửa tình yêu đó đã chẳng còn nữa. Nó lụi tàn cháy rụi, còn lớp tro xám ngắt như chính con người của em vậy. Để lại một thân xác vô hồn, sống lay lắt qua ngày. Đôi mắt em mở to, đôi môi em hấp háy, cả người em tựa con búp bê, đi theo sắp đặt của mọi thứ, đặt đâu liền cứ như vậy chìm trong đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
『Full』AllAtsushi || Eyes
FanfictionCon người có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ qua đôi mắt của họ. Cũng như họ có thể bị nhìn thấu qua chính đôi mắt của mình. . • Published. Jun 20th, 2019. • Finished. Apr 26th, 2020.