Akutagawa Ryuunosuke là một tên chẳng bao giờ có thể cho ai được sắc mặt tốt cả. Cậu lúc nào cũng hằm hằm mà nhìn người ta, như thể là họ thiếu nợ cậu năm triệu hay là còn nhiều hơn thế nữa. Đôi mắt màu khói lạnh băng, và Atsushi có thể tự nhận định mà hiểu rằng, người kia sẽ không thể nào cho được một tia ôn nhu đối với ai cả.
Hôm nay, có vẻ như họ đều không yên tâm lắm nên đã để thiếu niên gần tuổi nhất với em ở lại chăm sóc cho em, nhưng đối với Atsushi, con người với mái tóc màu bạc như ánh trăng, thì em thà ở nhà một mình còn hơn.
Với Akutagawa ở đây, em chẳng dám làm gì mà chỉ ngồi yên lặng, như chú chim nhỏ nép mình trước hiểm nguy. Bầu không khí xung quanh chẳng mấy đẹp đẽ gì cho cam, mà ngược lại, nó như muốn dồn ép tất cả những người ở đây vào sự im lặng bao trùm.
Atsushi đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ mình sẽ bị dồn ép bởi con người kia. Cái lạnh lẽo từ đôi mắt sắc như kim loại ấy vẫn cứ như vậy mà quan sát nhất cử nhất động của em. Cái cảm giác này chẳng tốt đẹp gì cho cam, nó cứ như là một làn băng đóng chặt lấy tất cả. Và tất cả những gì vang lên trong căn phòng ấy chỉ là cái chuyển động nhịp nhàng của đôi đồng tử, những cái chớp mắt che đi màu khói xám ảm đạm như sương mù nhạt màu của buổi đêm lạnh ngắt.
Sau một khoảng thời gian, theo như em thấy thì nó dài dằng dặc giống như không có hồi kết vậy, người kia mới quay mặt đi. Akutagawa Ryuunosuke chưa bao giờ có thể cho người khác một bầu không khí tốt cả, kể cả khi đứng trước người mà cậu yêu quý đi chăng nữa. Nó cũng là bởi vì con người, một khi cái tôi quá lớn, cho dù biết được rằng việc mình làm có thể để lại tổn thương, nhưng vẫn chẳng thể nào bỏ điều đó đi mà đối xử với lẽ phải mà mình nên làm.
Atsushi thở phào một cái, rồi quyết định đứng dậy rời khỏi nơi này. Em thật sự muốn ngâm mình trong bồn tắm để thả lỏng các thớ cơ trên cơ thể và có thể gột rửa lại được tinh thần của chính mình. Thiếu niên tóc bạc để lại một câu nói, rồi chạy vụt đi trước khi đôi mắt màu xám khói kia lia đến em.
Tại nơi này, mọi thứ mà họ mang tới cho em đều rất tốt. Chỉ có điều em khó có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kể cả mở kênh truyền hình trên TV cũng không được phép. Họ lo sợ rằng em sẽ sinh ra cảm giác thèm khát với bên ngoài, nhưng thực ra, ngay từ đầu, em cũng chẳng thiết tha gì đối với tình yêu và sự giam cầm vô lí của họ.
Em nhúng tay vào thử nước trong bồn tắm, nghịch nghịch màn hơi sương trắng mờ ảo. Đến khi vặn đủ nước rồi, em liền bắt đầu cởi quần áo của mình ra để ngâm mình xuống. Chìm trong nước, thật sâu, thật sâu, không nghe không nhìn, rồi em có thể hoàn toàn bị bao phủ bởi sự ấm áp mà em cần, mà em thèm khát. Ôm lấy đầu gối, dìm mặt mình vào lớp da trên chân, hoàn toàn thả lỏng cả tâm hồn lẫn thể xác.
Nhưng mọi thứ chẳng được bao lâu, và một cánh tay kéo em lên. Chẳng ngạc nhiên gì khi em được đối diện với thứ sắc lạnh như băng kia. Người kia đang giận dữ, chê bai điều mà em đang làm.
BẠN ĐANG ĐỌC
『Full』AllAtsushi || Eyes
FanficCon người có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ qua đôi mắt của họ. Cũng như họ có thể bị nhìn thấu qua chính đôi mắt của mình. . • Published. Jun 20th, 2019. • Finished. Apr 26th, 2020.