[1] Mắt biếc

5.5K 573 53
                                    

Nakahara Chuuya bước vào nhà, và anh có thể cảm thấy được sự tĩnh lặng quá đỗi của nó. Anh có chút hoảng hốt, liền đi vòng quanh nhà, không bỏ qua mọi ngóc ngách nào. Cũng không thể nào trách anh được, sau lần bỏ trốn kia của thiếu niên, bọn họ đã phải dốc hết sức đi tìm và bảo toàn tính mạng cho em ấy, và điều đó cũng đã tạo được bóng ma trong lòng anh.

Nakahara mở cánh cửa phòng ngủ của Atsushi ở tầng thứ ba, và thở phào nhẹ nhõm khi anh nhận ra được cục lông màu trắng đang cuộn mình nằm ngủ ở trên giường, vùi cả đầu vào trong chăn. Người đàn ông bước vào, khép cửa thật nhẹ để em không bị giật mình khi ngủ. Anh quỳ xuống nệm, nhẹ nhàng kéo chăn ra khỏi mặt của cậu nhóc đang vù vù ngủ trên giường đệm mềm mại.

"Atsushi..." Anh vừa kéo chăn vừa điều chỉnh tư thế cho em. "Đừng vùi đầu vào chăn, sẽ rất khó thở đấy."

Atsushi ắt hẳn nhận ra được có người đang chạm vào mình, cơ thể đột nhiên căng cứng hẳn lên. Cả người em liền ôm chăn giật nảy ngồi dậy, cơ thể chui vào một góc không để mình động chạm gì đến người phía đối diện. Gương mặt của em vùi vào trong lớp chăn, một phần cũng là vì vừa mới ngủ dậy, nhưng cũng vì vậy mà các giác quan khác trở nên rõ ràng hơn. Em có thể nghe thấy chuyển động của người phía đối diện, cẩn cẩn thận thận ôm lấy chính mình, tạo nên một tư thế phòng vệ bản thân.

Nakahara Chuuya thấy có chút mất mát khi em né tránh bàn tay của mình, thầm rủa sáng nay không có mặt, lại để cho Akutagawa doạ dẫm em. Anh rướn người lại gần, muốn dịu giọng để an ủi em, nhưng lại chẳng biết làm như thế nào. Không phải là vì anh không được như những người còn lại, mà là do anh cảm thấy xấu hổ tột cùng. Cho dù anh có thể tự nhận rằng anh không như những kẻ kia, sẽ không bao giờ dám để em đau. Song, chính anh lại không thể bảo vệ được thiếu niên mà anh quan tâm hết lòng kia. Đôi mắt sáng rõ của em ngay lần đầu gặp mặt ấy đã lại thay bằng những sợ hãi cùng ý muốn kháng cự. Nakahara cảm thấy chính mình quả thực thất bại khi không thể cho em được tự do.

Không đúng, không phải là không được, mà là anh không nỡ. Không nỡ để em rời xa cũng như đưa ánh nhìn lạnh nhạt không quen biết tới anh. Anh biết chắc rằng, nếu như anh là người nói ra những tình cảm sâu kín ở trong lòng đó, thì chắc chắn em sẽ né tránh, sẽ tìm đến người khác, sẽ hạnh phúc tay trong tay với một cô gái nào đấy mà em quý mến, và dĩ nhiên rằng người đàn ông này không thể nào chịu đựng được điều ấy. Đó là vì sao anh không thể bỏ em được, cũng như không thể nào giữ em là của riêng một mình mình.

"Atsushi." Nakahara Chuuya đứng dậy, nhìn thoáng qua người đang sợ hãi ở kia, buông tiếng thở dài. "Nếu em dậy rồi, thì nhớ xuống ăn tối đấy nhé. Hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi, Dazai tên khốn kia cùng với Akutagawa sẽ không về đâu." Rồi anh bước ra khỏi phòng để em lại một mình. Nakahara biết được rằng, càng cứng rắn, thì em sẽ lại càng kháng cự và ngang ngược mà thôi.

Khi em không còn cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông kia trong căn phòng thì em mới ló mình ra khỏi chăn. Sự sợ hãi vẫn còn, nhưng có lẽ đã được giảm bớt, bởi Atsushi hiểu được rằng người đàn ông tóc cam kia sẽ không làm gì khiến em khó chịu cả. Nhưng em vẫn không thể nào cảm thấy thoải mái được khi ở bên cạnh họ, những người đều đã trải qua bao lần sinh tử, hắc ám bao phủ hết cơ thể họ, và em sợ khi mình không làm họ hài lòng, họ sẽ không ngần ngại mà khiến em đau đớn.

『Full』AllAtsushi || EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ