[2] Trăng rọi biển

2.6K 314 40
                                    

Nakajima Atsushi chẳng ngờ tới được rằng chuyện này sẽ đi tới mức ấy. Em ôm lấy chính mình, cuộn tròn người lại. Em hiểu được thứ năng lực đáng nguyền rủa kia đang bạo phát bên trong cơ thể em, đốt cháy lồng ngực của thiếu niên, rút cạn đi ý thức, chỉ để bản năng của những con thú hoang trỗi dậy. Những lúc như vậy em đều căm ghét chính mình, vì sao em lại không được sinh ra như một con người bình thường? Chỉ cần là một con người bình thường mà thôi, và lúc ấy, sẽ chẳng còn lồng giam nào ngăn cản em, khiến em phải tuyệt vọng chạy trốn đi như vậy nữa.

Ánh trăng giống như đang đè ép chính em, lấy đi từng hơi thở. Cái lạnh của ánh trăng, khi ấy, cũng rọi chiếu, bại lộ cái lạnh của lòng người

Không được. Em run rẩy sợ hãi, lặp đi lặp lại. Không được.

Không được để nó bạo phát.

Em hiểu rằng chính mình không thể nào để bản thân phản lại mình. Khi biến hình, em sẽ chẳng còn thiết gì nữa, em sẽ trở thành một con thú luôn hành động bạo loạn theo bản năng, và tất cả mọi cố gắng trốn thoát sẽ bị đổ bể.

Tệ hơn nữa, khi em bị bắt lại, họ sẽ chẳng buông tha cho em đâu. Họ sẽ nhốt em lại, cắt bỏ tứ chi, che đi ngũ giác, để em chẳng còn thiết tha gì với thế giới bên ngoài nữa. Họ sẽ trói buộc em giống như chim hoàng yến trong lồng sắt, yêu chiều chăm sóc em, nhưng đừng nghĩ tới chuyện họ sẽ thả em ra để em bay lượn một lần nữa, bởi tay họ đã đẫm máu cắt đi chính đôi cánh của em, giật đi lông tơ mềm mượt của em, để lại máu thịt hớ hênh, xấu hổ, bẽ bàng chẳng thể nào che giấu lại được nữa...

Tới lúc ấy em sẽ chẳng còn gì nữa. Sẽ chẳng còn lại gì nữa. Em sẽ bị xiềng xích đâm nát tay chân, ghim vào nơi tối tăm đó, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng tươi đẹp của ban mai.

Vì lẽ đó nên Atsushi không thể nào bỏ cuộc được. Cánh tay em bấu chặt vào thân thể, cào cấu để lại những vết rách máu tuôn trên cơ thể, nhịn lại cảm xúc bản năng muốn xổng ra khỏi lí trí của em. Thế nhưng ánh trăng vẫn rọi sáng tới vậy, in hằn lên tội lỗi của em, như đang cười nhạo thiếu niên, phỉ nhổ em sẽ chẳng bao giờ thoát ra được khỏi con người của chính mình.

Con người có bản chất ghê tởm cùng dơ bẩn tới vậy.

Atsushi dần có thể cảm thấy cả cơ thể biến đổi. Em gào lên. Tiếng gào thê lương nhưng chẳng thể nào giúp được em. Móng tay cào cấu xuống sàn nhà khiến móng bật ra, máu tuôn xối xả. Thiếu niên quằn quại đấu tranh với con thú bên trong mình, tự chính mình đập tan thân xác vốn đã mong manh của em.

Nhưng tiếc thay, chẳng có gì có thể ngăn cản được cái bản chất đã ăn sâu vào máu của em, sâu tới gỉ sét.

Và cuối cùng, điều duy nhất em có thể nhớ được, chính là vị mặn chát của nước mắt dính trên gương mặt mình...

.

Dazai Osamu nhìn con hổ với bộ lông trắng muốt cùng vằn đen đang cố gắng thoát khỏi cùm kẹp. Hắn khẽ tặc lưỡi, mỉm cười nhìn vật sở hữu của mình, thứ mà cuối cùng cũng trở nên về đúng chỗ của nó.

『Full』AllAtsushi || EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ