[4] Kẻ trong mơ

2.1K 246 16
                                    

Warning: Trong chap này có một chút FyoAtsu. Thực chất ra mình đã lên plot lâu rồi, Fyodor có lên sàn cơ mà ảnh sẽ chỉ là hứng thú nhất thời với em, chứ không phải có mối quan hệ lãng mạn nên mình không để tag. Nếu ai NOTP hay không thích thì có thể lướt qua nhé, đến phần tách đoạn có thể đọc tiếp. (Nhưng thực sự là phần xuất hiện của ổng khá là quan trọng nên mình không biết phải làm gì nữa, có thể nếu đọc luôn đến đoạn kia sẽ thấy khá là khó hiểu, nếu mọi người không hiểu thì mình sẽ giải thích ở phần comment cho những ai chưa đọc nhé...)

Thành thật xin lỗi mọi người về sự bất tiện này.

.

Người... là ai?

Atsushi chân trần đạp lên tuyết, nhưng cớ sao em lại không thấy lạnh. Tuyết in hằn dấu chân của em như in từng màu sắc lên thước phim của máy chụp ảnh, rồi lại loang lổ mờ nhoè khi ánh sáng chiếu vào nơi đó. Em để ý thấy nơi này không có điểm bắt đầu, cũng chẳng có nơi kết thúc. Mọi thứ đều trắng xoá, tựa như đang lạc vào một không gian đa chiều vô cùng tận.

Em khoác trên mình áo lông màu trắng, cũng không biết tại sao em lại biết được thứ xa xỉ tới vậy. Lớp lông mềm mại bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của em, khiến thiếu niên như lọt thỏm, hoà tan vào khung cảnh ấy. Dường như đôi mắt em là màu sắc duy nhất tại nơi này, đẹp tới miêu mị, hoà lẫn vào trong cả một chân trời vô sắc.

Em bước thêm về phía trước, không chắc rằng mình đang đi đâu, chỉ lần theo bản thức của mình. Nó như đang gào thét trong ngực em, nhấc lên đôi chân mà từng bước từng bước ám ảnh tiến về phương trời bí ẩn ấy.

Nơi kia ngự một người. Người đó đang ngóng ánh mắt về phía xa xa. Gió thổi qua áo choàng, khiến nó bay bay trong làn tuyết lả tả. Nhưng đẹp lắm, em thấy, lâu lắm rồi em mới có cơ hội để tiếp xúc với một người khác gần tới vậy.

Atsushi chạy lại, mặc cho gió quất vào mặt thành từng đợt. Em dừng lại trước người kia, bàn tay run rẩy đưa ra, rồi lại rụt lại, muốn kéo lấy thân thể đối diện gần thêm từng chút một, song lại sợ rằng nó chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Người đứng ở phía bên kia cũng mặc giống em, toàn thân màu trắng. Người đó có cái gì đó khác lạ, mang theo khí chất vương giả theo từng động tác.

Tử sắc. Màu sắc phang phảng rồi liền lan trọn, bao trùm lấy đôi đồng tử của em. Bóng người kia lại gần, và màu tím ấy dần dần trở nên rõ ràng hơn. Em thấy đôi môi của người đang cười.

Em không giải thích được cảm giác đang kêu gào nhảy loạn trong lồng ngực của mình là gì.

Người là ai?

Em hỏi, nhưng người phía bên kia vẫn chẳng đáp lời. Mím môi gã nhếch lên thành một nụ cười mỉm. Bàn tay đưa tới xoa đôi gò má em, rồi vươn người đặt lên đó một nụ hôn.

Em không cần phải biết đâu. Gã nói. Giọng nói trầm ấm xen lẫn âm hưởng như một bản đàn mà thứ nhạc cụ cello vang lên. Gã có nói thêm điều gì đó mà em không hiểu, rồi cuối cùng chốt hạ lại bằng một câu hỏi, một câu hỏi mà em đã rất muốn có người sẽ hỏi em, từ rất lâu rồi.

『Full』AllAtsushi || EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ