Đối với Nakahara Chuuya, thì Nakajima Atsushi là Thiên thần. Nhưng đối với Akutagawa Ryuunosuke, thì em chính là độc dược, là thuốc phiện, là nỗi ám ảnh đang ngày đêm gặm nhấm lấy cơ thể cùng tâm trí cậu.
Người đàn ông buông đôi bàn tay xuống, nắm lấy xiềng xích sắt lạnh lẽo ở đầu giường, khiến chúng kêu vang leng keng trong căn phòng quá đỗi yên ắng tới mức khó thở. Mắt đen sâu hun hút đặc tả bóng đêm, cũng như sự lạnh lẽo cùng nguy hiểm chầu chực ở bên trong.
Thiếu niên được cố định vào một đầu của dây xích phía bên kia. Cậu có thể thấy đôi mắt em vô định, chẳng có lấy một chút hồn phách hay sự sống nào còn phảng phất nơi ấy. Akutagawa đưa tay xoa nhẹ lên đôi dị đồng tử kim mà không móc ra lấy được một tia sáng, rồi hôn nhẹ lên đuôi mắt mấp máy phía ngón tay.
Đáng tiếc thay, sự dịu dàng của người đàn ông mắt khói cũng chỉ có vậy. Con người lớn lên từ bùn đất sao có thể tươi đẹp cùng mềm mại như cánh hoa, cũng chẳng thể nào êm ấm ôn nhu như ánh nắng mặt trời.
Cậu đưa tay xoa lớp máu đã khô dính trên ga trải giường trắng toát. Tự mình khinh bỉ những kẻ biến thái kia khi lựa chọn màu sắc chói mắt này, khiến xung quanh buốt như kim châm, ám trầm mệt mỏi, giống như đang ngắm nhìn bệnh nhân trên giường bệnh với mùi thuốc sát trùng ẩm thấp khó ngửi kia. Song, một phần chính cậu cũng tự chửi rủa chính mình khi đôi mắt cũng quá đỗi yêu thích màu sắc tanh tưởi, thứ sắc khi chúng được rưới lên lớp trắng thanh thuần ấy.
Song mâu nghiêng xuống ngắm nhìn lấy dung nhan của thiếu niên. Em thẫn thờ, vô hồn, mảnh mai, dường như chỉ cần có cơn gió nhẹ là em sẽ vỡ tan thành hàng vạn hàng vạn viên thuỷ tinh nhỏ sáng muốt, rơi lả tả xuống nền đất lạnh cứng, đen đúa.
Cậu đưa bàn tay ôm lấy cổ em, khẽ cảm nhận mạch đập đang vui sướng nhảy nhót dưới làn da mỏng tang ấy. Chán nản quá thôi. Sao mà Akutagawa Ryuunosuke lại muốn dập tắt nó đến như vậy.
Dập tắt lấy ngọn lửa sự sống của em, rồi chính mình cũng sẽ đi theo linh hồn mong manh đó.
Người đàn ông cười nhạo. Cậu cảm thấy cái ý nghĩ ghê tởm đó đáng lẽ ra phải xuất hiện cùng với tên cuồng tự tử kia, chứ không phải tại đây, len lỏi trong tâm trí cậu. Nhưng điều đó cũng có thể xảy ra được ấy chứ, Akutagawa thấy vui vui dâng bên trong lòng, đến khi đó cả hai người sẽ chẳng phải lo nghĩ gì tới những thứ đang xảy ra ở đây nữa, mà có thể ngủ say yên giấc nồng trong cõi vĩnh hằng.
Và khi đó, biểu cảm cuối cùng của em, câu nói tuyệt mệnh của em, cơ thể ấm nóng của em, sẽ chỉ duy nhất thuộc về Akutagawa Ryuunosuke mà thôi.
Nhưng bây giờ vẫn chưa được. KHÔNG THỂ ĐƯỢC. Cậu không được phép manh động. Người đàn ông với đôi mắt sắc tựa dao ôm lấy em vào lòng, cảm nhận được cái run rẩy nhè nhẹ của cơ thể phía dưới. Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Nhưng lúc ấy, cái suy nghĩ nhẹ tựa lông hồng gãi như ngứa vào lòng, chẳng thể nào có thể khiến nó dứt ra được khỏi tâm trí người đàn ông.
.
Muốn thử không?
Thiếu niên có thể nghe thấy tiếng nói phát ra từ lưỡi dao sắc nhọn ấy. Thân dao sáng bóng ánh lên như thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại trong căn phòng đục ngầu. Em cảm giác như mình gặp được tri kỉ, đến nỗi lồng ngực đều căng phồng lên vì hưng phấn, thêm đó nữa là ham muốn tự mình đưa tay vuốt ve lấy lớp kim loại lạnh lẽo kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
『Full』AllAtsushi || Eyes
FanficCon người có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ qua đôi mắt của họ. Cũng như họ có thể bị nhìn thấu qua chính đôi mắt của mình. . • Published. Jun 20th, 2019. • Finished. Apr 26th, 2020.