[2] Sóng lật biển

2.9K 361 46
                                    

"Đi tìm về ngay cho tôi!"

Nakahara Chuuya đứng trên bục, tức giận phất tay với tên lính quèn. Anh phải cố gắng lắm mới không để chính mình mất kiểm soát mà sử dụng năng lực của mình bóp nát họ. Thứ nhất, là vì cho dù có làm vậy thì người kia cũng chưa thể nào tìm thấy được ngay; và thứ hai, là nội tạng cùng máu sẽ làm bẩn hết căn phòng này mất.

Vào khoảng mới được năm tiếng trước thôi, sau khi anh vừa xoa mái tóc màu bạc rồi hôn lên đôi môi ngọt ngào kia để chào tạm biệt em, thì bây giờ đây, liền nhận được thông báo rằng em đã không còn ở nơi đó nữa.

Đây không phải là lần đầu tiên thiếu niên chống đối tất cả, bỏ mặc đi sự an nguy của mình mà bỏ chạy như thế. Trước đó cũng đã có một lần tới như vậy. Người đàn ông với đôi mắt màu xanh biếc nắm chặt lấy tay mình. Chẳng lẽ họ có gì không tốt hay sao? Chẳng lẽ anh đã không có đủ sự ôn nhu đối với em ấy hay sao? Chẳng lẽ Atsushi từ trước tới giờ đều chán ghét họ tới vậy hay sao?

.

"Dazai, anh không thể nào khẩn trương hơn được ư?"

Akutagawa Ryuunosuke, thiếu niên với đôi mắt bạc sắc lạnh lia sự bất mãn của mình tới người đàn ông đang ngồi thảnh thơi nhâm nhi ly cà phê. Chẳng trách cậu được, bởi mọi chuyện bây giờ đang rối tinh rối mù, nhưng người đàn ông kia vẫn dành ra cho mình khoảng thời gian để thưởng thức thứ đồ uống đắng ngắt ấy.

"Cậu gấp cái gì, Akutagawa?" Dazai quay người đi, chống cằm. Đôi mắt đục ngầu như món đồ uống kia của hắn híp lại, và chẳng kẻ nào có thể nhìn ra được trong đôi mắt ấy chứa đựng điều gì. "Atsushi-kun sẽ không thể nào chạy đi được đâu."

Em có thể trốn, có thể lảng tránh họ, nhưng em hoàn toàn không thể nào trốn thoát được khỏi bàn tay của bọn họ.

Atsushi quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Cho dù em có đủ mạnh mẽ về tinh thần hay thể chất, nhưng lại không thể nào chống lại được sức mạnh của những kẻ nắm quyền, những kẻ đã có trên mình bao nhiêu kinh nghiệm đuổi giết, những kẻ đã nhuốm máu của báo người trên đôi bàn tay của mình. Những kẻ hoàn toàn có thể gọi là một lũ vô nhân tính ấy.

Ngay từ đầu, mèo con bé nhỏ đã thua từ lúc em lọt vào tròng của bọn họ. Dần dần, cứ như vậy, em sẽ càng ngày càng chìm dần sâu trong vòng kiểm soát của họ. Tự do chính là điều xa xỉ, em sẽ mãi mãi ở đây, bên cạnh họ cho tới khi ý thức chẳng còn nữa.

Dazai Osamu đứng dậy, đặt tách cà phê uống dở xuống.

Gương mặt của hắn vẫn vậy, vẫn là cái điệu cười cà lơ phất phơ ấy. Song, chẳng kẻ nào biết được dưới lớp mặt nạ kia là những suy nghĩ đen tối tới nhường nào.

Con người như vậy, luôn là kẻ nguy hiểm nhất.

.

『Full』AllAtsushi || EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ