[2] Gió trên biển

3.7K 417 55
                                    

"Nakahara-san."

Atsushi gọi người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế bành, thưởng thức ly rượu trên tay. Chuuya ngẩng đầu lên, giương đôi mắt nhìn mỹ cảnh đối diện mình. Chẳng có gì tuyệt hơn khi có thể thưởng thức một khung cảnh có người mình yêu cùng rượu, yên bình và công việc đều đã hoàn tất.

Mùi ngọt ngào của cảm xúc lâng lâng trong lòng, cùng với vị đắng chát của rượu hoà lẫn trong cái êm ả của ngày hôm ấy. Gió mang theo hương mặn mòi của muối len lỏi phả vào, đưa thêm hương mát mẻ dịu nhẹ trên làn da.

"Sao vậy, Atsushi?" Anh hỏi, mắt biếc nhếch lên ngắm nhìn thiếu niên đang bối rối. Trời đã trở sang thu, và vì ở gần biển nên tiết trời lạnh hơn những nơi khác. Em mặc trên mình chiếc áo len mỏng, màu xanh như màu trời, ôm gọn lấy thân hình nhỏ nhắn đơn bạc.

Atsushi dường như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm, em mông lung một lúc, rồi trong một thoáng sự kiên định hiện lên trên mặt em. "Em... em có thể..."

"Đi ngắm biển được không anh?"

Cạch!

Dường như trong cùng một lúc khi cậu vừa kết thúc câu nói, ly rượu trên tay Chuuya va đập mạnh với bàn khi được đặt xuống. Ánh mắt anh tối lại. Tệ thật, Nakahara Chuuya thầm nghĩ, tệ thật đấy.

Atsushi hoảng sợ rụt người, bao bọc chính mình lại trong hình dáng của một phôi thai khi còn nằm trong bụng mẹ. Mỗi lúc sợ hãi em đều vô thức cuộn mình lại, có lẽ đó cũng là phản xạ tự nhiên của tất cả mọi người nữa, luôn ôm trong lòng hành động từ hình thức nguyên thuỷ khi có nguy hiểm vây hãm.

"Em lại muốn..." trốn đi nữa ư?

Nakahara Chuuya lúc này rất hoảng sợ. Anh có thể thấy giọng nói của mình đang run rẩy. Anh hoảng sợ, hoảng sợ bởi vì anh biết rằng, cho dù anh có cố gắng đối xử với em tốt bao nhiêu đi chăng nữa, thì em sẽ luôn luôn hướng muốn chạy đi. Em như một chú chim nhỏ, sẽ tung cánh bay lên, ngại ngùng tù túng.

Việc anh hoảng sợ là điều hiển nhiên. Atsushi giống như một nhận định tốt đẹp trong thế giới của anh vậy, chẳng có cậu, nghĩa là sẽ chẳng có còn Nakahara Chuuya nào nữa. Sẽ chẳng còn một Nakahara Chuuya nào thuộc về anh nữa. Con người một khi đã dính vào những dơ bẩn của cuộc đời, sẽ cảm thấy ngột ngạt và khó thở khi lấn chìm trong đó, vì đen đúa khó phai lại dễ nhuốm màu, một khi chạm vào lại chẳng thể nào quay lại được vẻ sơ khai. Vì thế, em giống như là người cứu rỗi và vớt anh lên trên bề nổi của cuộc sống. Giống như chiếc cọc trên dòng lũ thác, khi ngã xuống cứ vậy mà bám víu vào. Tuyệt vọng vì chẳng có ai cứu, nhưng cũng hy vọng được sống sót tại nơi ấy.

"Em... vì lâu rồi không được ra ngoài." Atsushi vò nhàu nát lớp áo len của mình, khiến chúng thành một mớ bùi nhùi trên tay em. "Em... em chỉ là... muốn ngắm biển một lát..."

"Có được không anh? Anh bảo em làm gì cũng được hết."

Em mở lời, giọng ngọt ngào, hay đó là những gì mà Chuuya tự nhận định. Anh không muốn em ra ngoài, nhưng anh cũng chưa từng muốn phá huỷ em, hay chỉ là một chút làm em buồn. Chuuya nhấp lại cổ họng, giọng khản đặc quyết định.

『Full』AllAtsushi || EyesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ