Chương 24 : Tin tưởng

7.3K 603 31
                                    

Ngước mắt nhìn thân ảnh quen thuộc tiến vào, y không cam đảm đối diện với ánh mắt của hắn.

Không nhìn cả hai y xoay thân hình trở lại bàn ngồi xuống. Tay xoa xoa bụng có hài tử đang đạp loạn của mình. Nâng tay còn lại cầm bút lên tiếp tục viết viết.

" Tham kiến Vương gia " - nàng yêu kiều hơi hướng khụy gối xuống hướng về hắn. Giọng nói luôn tự cho là êm dịu ấy được cất lên.

Nhìn gương mặt nửa bên đỏ ửng, khóe môi ứa máu, vành mắt đỏ hoe của nàng, hắn khẽ nhíu mày.

" Các ngươi muốn nói chuyện thì có thể ra chính sảnh ngồi xuống nói đàng hoàng, ta có chút sổ sách phải giải quyết không tiện tiếp đãi " - y không nâng mi lên, cũng chẳng nhíu mày thế nhưng giọng nói kia lại có chút lạnh lùng hờ hững.

" Tiêu Chiến, đệ ... "

" Ha, không cần lo, cứ nói chuyện đi " - y cúi đầu, vành mắt bây giờ đã đỏ hoe lên. Y không muốn ngẩng đầu lên, bộ dạng yếu đuối như vậy để người khác thấy cũng thật mất mặt.

Nghe y nói như vậy, Nhất Bác liền cho là y muốn hắn nói rõ chuyện tối qua với nàng. Hắn liền không ngần ngại xoay người, bước ra chính sảnh, Tiêu Dao thì tất nhiên cũng cất bước đi theo.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, tâm y một mảng náo loạn. Day dứt đau lòng một mảnh đánh vào tim y.

" Ngươi cũng ra ngoài đi " - y nói với Minh Nguyệt

" Chủ tử, người " - nói lấp lẳng Minh Nguyệt liền không quản nổi mà xoay lưng bước đi. Nàng không hiểu Vương gia nghĩ gì. Vương phi của nàng tốt như vậy, sao hắn còn muốn thêm một Tiêu Dao nham hiểm kia chứ?

Đứng ở trước cửa phòng hướng ánh mắt thấp thỏm nhìn vào trong. Lúc này trong căn phòng yên tĩnh, tiếng ghi giấy xột xoài vẫn liên tục vang lên, tiếng lật giấy vẫn đều đều không đổi.

Nhìn lướt qua thì chính là một nam nhân đang xử lý công vụ thông thường, nhưng khi nhìn kĩ, từng trang từng trang đều thấm những giọt nước mắt.

Đây là lần duy nhất y khóc nhiều như vậy vì một người.

Năm cha mất, một tiếng y cũng không khóc, căn bản lúc đó y chưa hiểu gì.

Năm mười tuổi, Lý phu nhân cùng Tiêu Dao lần lượt hại y, để y sống cuộc sống đích tử như nô bộc, một giọt nước mắt y cũng không rơi.

Năm mười lăm tuổi, Tiêu Dao năm lần bảy lượt khiến phụ thân chán ghét y, tước bỏ nha hoàn, nô bộc xung quanh để y tự sinh tự diệt, y đều không khóc.

Năm hai mươi sáu tuổi, thay thế muội muội thân một nam nhân bị gả đi, một chút ủy khuất y đều không thể khóc được.

Thế mà bây giờ, y lại khóc vì hắn. Lại khóc nhiều đến như vậy.

Cánh cửa đột ngột mở ra, thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Hắn bước đến bên cạnh y, nâng mặt đẫm nước của nam nhân lên, đau lòng nhíu mày lại.

Ban nãy hắn đến đại sảnh, hỏi rõ chuyện tối qua với Tiêu Dao, sợ nàng giở trò, y liền để Hắc Nhất ẩn thân bên cạnh. Tiêu Dao từ đầu đến cuối chính là muốn kéo dài thời gian. Nàng nói hết chuyện này chuyện khác mà không đi vào vấn đề cụ thể. Cuối cùng, chính là màn thổ lộ tâm tình của nàng.

Bác Chiến - Độc Sủng Vương PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ