Chương 12 : Đoạn tình

8.7K 599 29
                                    

Ở doanh trại lúc này lại bình yên đến lạ. Thế nên với thân thể này của y, hắn liền muốn y về phủ tịnh dưỡng. Không như hắn nghĩ bây giờ đây nơi Vương phủ bề ngoài lặng lẽ thế nhưng bên trong lại là một mảng bão bùng.

Lăng phi cùng Vũ phi lần lượt đến Tây điện thăm hỏi "Vương Phi" thế nhưng hết lượt này đến lượt khác đều bị chối từ.

Nghi hoặc nảy sinh trong lòng, hai nàng ngày ngày đến thăm hỏi, nào là Vương phi ngã bệnh, Vương phi đang bận xử lý chính sự hậu viện, lần lượt tìm cớ đuổi hai nàng đi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ,giờ Thìn vừa điểm, hai nàng một thân y phục hoa lệ đi vào Tây Điện. Vẫn như mọi hôm lại bị từ chối, từ chối hết cớ này đến cớ khác Minh Nguyệt cũng thật bất lực.

Cuối cùng không đuổi khéo nổi nữa, hai nàng nhất mực xông vào.

Khi nhìn gian phòng trống toát của Vương gia. Chân mày mỏng manh tinh xảo của Vũ phi khẽ nhíu lại.

" Vương phi đâu ?" - liếc đôi mắt sung sướng khi người gặp họa nhìn Minh Nguyệt.

" Thưa Lăng phi, Vương phi của nô tì là không khỏe nên liền ngâm mình trong hỏa bồn tịnh dưỡng "

" Ha, nực cười. Theo lẽ, mùng một mười lăm, một nhà đều phải tụ họp dùng bữa. Vương gia vắng nhà, Vương phi sẽ thay thế làm chủ. Thế nhưng đã bỏ lỡ 4 lần dùng bữa, Vương Phi đều nhất tề không động tĩnh gì. Thử hỏi, nếu Vương gia biết chuyện ai liền chịu trách nhiệm ? " - lời nói sắc như dao nhọn bắn ra từ miệng của Lăng phi băng thanh ngọc khiết quả thật rất không thích hợp.

" Cái này... " - sự tình gì đây? Lúc đi Vương gia cùng Vương phi hình như đều quên mất chuyện này. Lần này làm sao Minh Tâm thoát nổi đây.

Thấy sự lúng túng của Minh Nguyệt, Vũ phi thuận nước đẩy thuyền mà thêm vào.

" Hôm nay ta liền cần gặp Vương phi nói năng phải trái "

Minh Tâm ở phía sau bình phong bước ra, tay cầm chặt ngọc bội Vương phi để lại.

Ánh mắt tinh xảo thường ngày không lộ rõ, dặm thêm tí phấn son liền thật động lòng người.

" Ngọc bội khẳng định danh phận Vương phi, đúng, Vương phi không có trong phủ này đã hơn 2 tháng. Ngày ngày chính sự một thân nô tì xử lý. Vũ phi cùng Lăng phi xin hỏi là muốn gặp ta ? " - lời nói sắc bén như được đút ra, còn đâu Minh Tâm yếu đuối thường ngày. Xét về ứng biến, Minh Tâm hơn xa Vũ Lăng hai nàng. Muốn nhu có nhu, muốn cương có cương.

" Hỗn xược! " - Vũ phi tiếng đến giơ bàn tay trắng thon của mình lên, giáng xuống má Minh Tâm một bạt tay. Má trắng hồng đỏ ửng lên, cảm giác nóng rát lan truyền trên khuôn mặt nhỏ. Khóe mắt như có như không chứa đựng nước mắt.

" Vương phi rốt cuộc là đi đâu? Vào phủ không bao lâu, Vương gia đi xa liền làm loạn. Ai biết được nàng có tùy tiện dâm loạn ở đâu hay không. Nếu bây giờ ta không hay biết, chẳng phải mọi chuyện quá dễ dàng sao? " - một lời nói đánh thẳng vào mặt mũi Vương phi, đánh đến y thật oan uổng. Chụp hẳn một cái danh ô uế, tự tiện lên đầu y chỉ trong một câu nói.

Bác Chiến - Độc Sủng Vương PhiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ