Chương 41

10.9K 330 12
                                    


Thời gian nhoáng cái đã đến tháng 12, thành phố B bắt đầu sang đông, một ngày so với một ngày lại càng lạnh hơn.

Lúc gần tới tháng 12, Chu Lâm Duyên phải ra nước ngoài công tác. Lần này thời gian anh đi công tác rất dài, mãi cho đến giữa tháng 12 vẫn chưa xác định được ngày trở về.

Từ lúc Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên ở bên nhau, đây vẫn là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy. Tô Tiêu Tiêu nhớ anh đến không chịu được, buổi tối trong căn nhà rộng lớn chỉ có một người khiến cho lòng của cô càng khó chịu hơn.

Có rất nhiều lần Chu Lâm Duyên gọi điện thoại về lúc đêm khuya. Tô Tiêu Tiêu nằm trên giường nghe giọng nói của anh thiếu chút nữa đã khóc.

Đêm Bình An ngày đó, Chu Lâm Duyên vẫn ở nước ngoài. Tô Tiêu Tiêu đi cùng Triệu Kỳ trải qua đêm Bình An, hai người ở bên ngoài ăn cơm chiều rồi đi xem phim. Sau khi xem phim xong lại đi ăn khuya, đến lúc về nhà cũng đã 1 giờ sáng.

Tô Tiêu Tiêu nghĩ đến chuyện về nhà chỉ có một mình trong lòng rất không muốn về. Cô lấy chìa khóa mở cửa phát hiện đèn trong nhà đã tắt.

Cô cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng lúc ra ngoài vẫn để đèn sáng.

Tô Tiêu Tiêu đang muốn đi bật đèn thì có một đôi tay từ phía sau ôm lấy. Khi ngửi được mùi hương cùng với cái ôm quen thuộc, trái tim đang đập thình thịch của cô bỗng trở nên dịu xuống, mũi có chút ê ẩm.

Chu Lâm Duyên ôm lấy Tô Tiêu Tiêu. Anh cúi đầu đặt cằm trên vai cô, thấp giọng nói. "Có nhớ anh không?"

Sao lại không nhớ, nhớ đến sắp khó chịu muốn chết.

Tô Tiêu Tiêu chịu đựng xúc động muốn khóc. Cô ở trong vòng tay Chu Lâm Duyên xoay người lại, đôi mắt hồng hồng. "Sao anh trở về cũng không nói một tiếng cho em biết, em..."

Không chờ cô nói xong Chu Lâm Duyên đã áp cô vào tường. Một tay ôm lấy eo, tay còn lại đặt sau ở gáy, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Đã lâu không gặp, cả hai đều nhớ nhau đến lợi hại. Chu Lâm Duyên hôn đến cường thế, không chừa một chút kẽ hở nào. Rất nhanh Tô Tiêu Tiêu đã không thở nổi, cô theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng phía sau chính là vách tường, cô không thể làm gì khác chỉ có thể tiếp tục đón nhận nụ hôn của anh.

Hai người hôn không biết qua bao lâu, thẳng đến khi hô hấp của Chứ Lâm Duyên cũng trở nên thô nặng anh mới rời khỏi đôi môi của Tô Tiêu Tiêu rồi ôm người vào lòng, khuôn mặt anh vùi ở cần cổ của cô, hô hấp nóng hổi phả vào da thịt.

Tô Tiêu Tiêu thở dốc, tim đập rất nhanh, đôi tay ôm lấy eo của anh.

Hai người cứ như vậy ôm lấy nhau.

Qua thật lâu Tô Tiêu Tiêu cũng chậm rãi lấy lại ý thức, thấp giọng hỏi. "Anh trở về lúc nào? Đã ăn cơm chưa?"

Buổi tối cô có gọi cho Chu Lâm Duyên nhưng không có tín hiệu, lúc ấy cô có điểm mất mát nhưng bây giờ nghĩ lại lúc ấy có lẽ anh đang ở trên máy bay.

Chu Lâm Duyên thấp giọng nói. "Anh vừa trở về."

Anh giơ tay bật công tắc đèn phía sau lên, trong nháy mắt căn phòng lập tức sáng bừng.

[ Hoàn ] Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ