Chương 11

52 1 0
                                    

Ba mẹ mang đến số lượng kinh người rau xanh không ô nhiễm, đặc sản quê hương, Hồ Bắc Nguyên cũng lấy một chút, tìm thời gian mang cho Tô Mộc. Tô Mộc mở cửa, Hồ Bắc Nguyên thấy rõ ràng cô sắc mặt trắng bệch, bộ dạng nghỉ ngơi không tốt.

"Làm sao sắc mặt lại kém như vậy, bác sĩ chẳng phải nói cơ thể em yếu, thai bất ổn, phải tĩnh dưỡng nhiều. Em không để tâm chút gì sao?"

Tô Mộc thần sắc mệt mỏi: "Có tĩnh dưỡng, anh xem ngay cả việc nhà em cũng bớt làm, lười biếng giống nhau. Chính là gần đây em gặp nhiều ác mộng, Giấc ngủ không được ổn."

"Làm sao vậy? Sao lại gặp ác mộng?"

"Chính là....", Tô Mộc suy nghĩ một chút, "Không biết nói thế nào, có chút bất ổn, như là có thứ gì đó"

"..."

"Anh biết không, em ngày đó đi khám ở bệnh viện, luôn cảm thấy có người theo dõi, mà mỗi lần quay đầu lại, đều không thấy ai. Sau đó, em nhìn thấy rõ ràng có người tiến vào thang máy, chờ em đi vào, phát hiện bên trong là một khoảng không"

Hồ Bắc Nguyên cũng có điểm sởn cả tóc gáy: "...Có quan hệ với thể chất người mang thai chăng?"

"Có thể là vậy. Em trước đây không nhạy cảm như vậy. Những ngày gần đây, cảm thấy như có người trong phòng. Có lúc rõ ràng đang ngủ, mà cảm giác rất giống có người ở tại bên giường, tuy nhiên em không thể nào mở mắt ra được..."

"..."

Hồ Bắc Nguyên lông tóc dựng đứng, phụ nữ mang thai, một người thực sự quá khó khăn. Cần phải đến chăm sóc nhiều một chút. Vì vậy anh nói: "Chờ cuối tuần, anh giúp em đi chùa cầu bùa. Khai quang phật , có thể hữu dụng".

Anh tuy rằng không mê tín, tuy nhiên một số thời điểm vẫn nên kiêng kị thì tốt hơn. Tô Mộc cười nói: "Cảm ơn. Thật tốt khi anh không nghĩ em đang nói hươu nói vượn"

"Cái kia có thể là thực mà", anh cũng biết cá tính của Tô Mộc, không phải thể loại nhu nhược hay đồng bóng gì, "Đúng rồi, trong nhà có cái gì mang tính trừ ma không, trước tiên mang trên người đi"

"Không có..."

 Tô Mộc suy nghĩ một chút, "Nói đến, em kỳ thực cần phải mua một miếng ngọc để đeo. Trước đây toàn là mua vàng bạc sáng lấp lánh, mà không nghĩ đến đồ vật này"

Hồ Bắc Nguyên đột nhiên nghĩ đến vật đeo trên cổ mình, Chu Hàn Dương đưa cho anh một chiếc vòng bình an. Thanh niên khi đó thoáng nói lắp nhẹ nhàng: "Nó là vật bảo hộ....", cổ hoàn toàn dán vào gò má anh. Nhớ lại thanh âm kia, da tự giác nóng lên, Hồ Bắc Nguyên đột nhiên liền không dễ chịu. Suy nghĩ loạn gì đây. Anh theo bản năng lấy ngón tay lục lọi một chút liền sờ thấy miếng phỉ thúy nhẵn nhụi, cư nhiên sinh ra một tia lưỡng lự hẹp hòi không nỡ. Tuy nhiên anh vẫn là nói: "Nếu không, cái này anh cho em mượn mang đỡ mấy ngày?"

"A?"

Anh từ trên cổ gỡ xuống dây đeo, khối ngọc đế vương xanh biếc, cho dù là người thường cũng liếc mắt một cái là nhìn ra được nó rất hoàn mỹ, tinh xảo. Tô Mộc rất kinh ngạc, cảm khái nói: "Oa! Thật đẹp! Cái này đẹp quá đi!"

Như gần như xa - Lam Lâm (Hoàn)Where stories live. Discover now