Hôm nay Tiêu Vân bị sốt, cả hai nghỉ học ở nhà trẻ, dì giúp việc lại xin nghỉ vài hôm thành ra Tiêu Chiến ở nhà để chăm sóc bọn trẻ, Nhất Bác có chút việc cần giải quyết ở công ty nên cũng không ở nhà. Vì bị sốt nên Tiêu Vân bỗng nhiên ngoan hơn hẳn mọi hôm, Tiêu Phong lại rất chiều em cũng không bầy trò nghịch ngợm, hai anh em ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi.
Thấy papi vào bếp nấu cơm, Tiêu Vân liền bám vào chân papi, mỗi bước chân dài miên man của papi nhấc lên là Tiêu Vân cũng được nhấc lên theo, thấy cậu rất thích thú nên papi cậu để nguyên cho cậu bám chân mình cứ thế đi vào trong bếp. Tiêu Phong thấy vậy cũng lon ton chạy theo. Vì bình thương papa đều chốt chặn hai anh em không cho vào bếp nghịch nên ít khi cả hai anh em được vào bếp như vậy nên mọi thứ trong bếp khá lạ lẫm. Tiêu Vân buông chân papi ra, cả hai cùng tò mò mở từng cánh cửa tủ bếp, Tiêu Phong thấy túi bột mì liền lôi ra, hai cậu thi nhau chọc chọc, chỉ một loáng là túi bột mì bục ra bay lung tung, cả hai thích thú cùng tung lên, bột mì đều dính hết lên người, lại lấy tay xoa xoa bột trên người cho nhau cả hai đều cười rất thích thú.
Tiêu Chiến thấy bộ dạng này của hai đứa cũng đứng ôm bụng cười, không trách mắng mà còn nắm bột rắc lên đầu cả hai đứa, cả ba cười đùa vui vẻ.
Sau đó anh lôi hai đứa vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ. Mải thay quần áo cho hai đứa mà quên mất nồi thịt trên bếp, một mùi khen khét cùng đám khói bắt đầu xuất hiện, hai đứa trẻ ho khù khụ vì mùi khói. Anh chạy nhanh vào trong tắt bếp, mở hết cửa sổ, cửa chính ra để khói bay ra ngoài, vội quá anh quên không cài lại chốt chặn cửa, rồi quay vào xử lý gian bếp.
Lắc đầu ngán ngẩm nhìn căn bếp, có khác gì bãi chiến trường đâu chứ. Anh đang lúi húi dọn dẹp, lau chùi thì có bàn tay ai đó vòng qua eo anh mà ôm, hơi thở nóng ấm phả vào gáy làm anh thấy buồn buồn, là Nhất Bác "Papi, papa đi làm về rồi đây", cậu khịt khịt mũi "Hình như có cái gì đó cháy, anh không sao chứ ?" rồi vội vàng quay người anh lại, quay đi quay lại xem có bị thương ở đâu không, không thấy anh bị thương ở đâu cậu mới dám thở hắt ra "May quá, không sao"
"Lão công, em về rồi. Em làm anh chóng mặt rồi đấy. Anh vừa tắm cho hai đứa nên quên mất không tắt nồi thịt, thành ra..."
"Chụt..." Nhất bác hôn chụt một cái lên má anh vì cậu không thể nhịn được với cái vẻ mặt đáng yêu này của anh, cậu cười cười động viên anh "Không sao, cháy rồi thì thôi, chúng ta ra ngoài ăn. Mà sao em không nghe thấy tiếng các con đâu"
"Các con đang chơi ở phòng khách mà"
"Em không thấy"
"Phong nhi, Vân nhi" Tiêu Chiến nhanh chân đi ra phòng khách gọi tìm, không thấy hai anh em đâu, anh lại chạy vào phòng ngủ cũng không thấy đâu, Nhất Bác đi ngay phía sau cũng gọi lớn "Phong nhi, Vân nhi papa về rồi nè", lục tìm mọi ngóc ngách trong nhà đều không thấy hai đứa trẻ đâu. Cả hai bắt đầu lo lắng mặt Tiêu Chiến lúc này đã bắt đầu trắng bệch ra, giọng run run không cất được tiếng gọi, chân tay run rẩy ngã khụy xuống, Nhất Bác đỡ anh dậy. Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra là anh chưa chốt cửa chặn lại nên nhiều khả năng hai đứa đã đi ra ngoài hành lang, cả hai nhìn nhau rồi cùng lao chạy ra ngoài, tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không thấy hai anh em đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bác Chiến: Thêm một lần nữa
Hayran KurguMột chiếc fanfic đầu tiên. Thể loại: Đam mỹ, cổ trang đến hiện đại, ngược, ngọt, H, sinh tử văn, HE Nhân vật: couple Tiêu Chiến - Vương Nhất Bác, Tống Kế Dương - Vương Hạo Hiên (tui để Tiêu Chiến hơn Vương Nhất Bác 2 tuổi, niên hạ đáng yêu) Chỉ là q...