sau khi tạm biệt Quốc Hoài , Lệ Sa như thói quen lúc nhỏ mặc dù mất trí nhớ lúc nàng tới Trung Nguyên .
" hây ya... tiểu công chúa , người muốn chọn con nào " tên cai quản ngựa nhìn Lệ Sa , " lấy ta con hắc mã này đi " Lệ Sa chỉ vào con ngựa từ trên xuống dưới toàn là đen , " c...công chúa , người chắc chứ. con hắc mã này rất khó bảo , thần sợ người sẽ té với lại con hắc mã này của phu quân người " tên quản ngựa nhắn mặt nói . " cứ đưa nó cho ta ...khoan...ai là phu quân ta ? " Lệ Sa cứ nói liền dừng suy nghĩ , nàng được gả vao lúc nào vậy .
" là , Vương Gia của hoàng đế Trung Nguyên , người...ây chết , người cứ dùng đi ạ " tên quản ngựa đang nói liền biết mình hố lời , liền im lặng . " ta mới tỉnh một luc mà cái Tây Châu này bị tráo hết vậy , đúng là có bệnh mà " Lệ Sa tay dắt ngựa dến đồi cát .
" tiểu hắc mã~ , người phải ngoan cho ta cưỡi nhá " Lệ Sa tay vuốt mình ngựa cười cười, một phát nàng nhảy lên lưng ngựa cưỡi , đúng thật con hắc mã này thật lợi hại chạy rất nhanh . Cứ thế Lệ Sa một mạch phi đến Hoa Quách Viên .
" Ngũ Trạch à, Ngũ Trạch!" Lệ Sa dừng trước Hoa Quách Viên , nơi cô và Ngũ Trạch thanh mai trúc mã cùng lớn , cùng học . " êy...ta ở trong , muội cứ vào đi " Quách Ngũ Trạch bên trong ngự viện nói ra bên ngoài . " ở " Lệ Sa đáp lại liền đi hăng hái vào như xem đây là nhà mình vậy.
" Ngũ Trạch Huynh!" Lệ Sa tự ý lấy tách trà mà Quách Ngũ Trạch đang uống trên tay , uống một ngụm rồi cười hì hì đưa cho huynh tách thấy đáy . " muội đó...cứ như vậy , trừng nào mới lớn " Ngũ Trạch tay cầm quạt gõ vào đầu Lệ Sa giọng điệu trách móc nhẹ nhàng.
" Hì...có Ngũ Trạch huynh bảo hộ muội , ta không sợ gì cả " Lệ Sa nháy mắt đáp lại , " hầy...tiểu Y Y bên trong đó vào trong chơi với nó đi " Ngũ Trạch thở dài một hơi rồi hối thúc nàng vào trong viên phòng. " tuân lệnh sư huynh , ta vào nhé ...Y Y ! Y Y!" Lệ Sa như chú chim chích choè vui vẻ .
Quách Ngũ Trạch thấy Lệ Sa vừa đi mặt thay đổi , khuôn mặt biến thành đượm buồn không hài hào như lúc xưa , " A Lệ...rốt cuộc tên bại hoại đó đã làm cho muội biến thành đứa mất trí nhớ đến không biết A Mã và A Hoàng đang gặp cái trắc trở sao " Ngũ Trạch gót trà vào tách trà hớp một ngụm miệng nói lẩm bẩm .
----------
Tại chính điện...
" ta là Phu Quân nàng ấy , nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng ấy " Chung Quốc nghiêm trang , ý phục phẳng phiu mặt nghiêm túc nói trước Quốc Hoài . " mang lại hạnh phúc cho muồi ấy ? ha nực cười" Quốc Hoài tay chấp ra sau quay lưng lại phía Chung Quốc , cũng đã gần 1 năm , Quốc Hoài vừa kế nhiệm chức thánh thượng vừa lo dân vừa lo nước , luôn đặt Lệ sa làm nhì , xong việc nước liền tới thăm nàng nhưng không thấy nàng tỉnh dậy liền thở dài đi về .
cứ ngỡ nàng sẽ không bao giờ tỉnh , may trời thương cho nàng một kiếp quên đi kí ức đau buồn , chỉ còn kí ức vui vẻ . " ngươi đã khiến muội ấy mất đi kí ức mà còn nói mang lại hạnh phúc cho muội ấy , rốt cuộc ngươi làm Phu Quân kiểu gì vậy. Muội ấy xem tọng việc nhà làm trọng ngươi cũng nghĩ muội muội ta phản ngươi , ngươi có phải là Phu Quân muội ấy không!!" Quốc hoài tức giận tay nắm chặt lại , kiêm chế lại sự tức giận mình .
BẠN ĐANG ĐỌC
Phu Quân Dị Thị [ kookliz] xuyên không
RomansaNàng bị người yêu phản bội tìm cái chết bằng cách tự tử bên sông nhưng chưa chết mà nàng xuyên không đến một nơi mà nàng cháu bao giờ nghĩ đến đó là " Cổ Đại " Và những tình tiết lãng mạn bắt đầu từ đây , gặp được một người vì mình mà làm tất cả...