Trong không khí truyền ra một mùi huyết tinh nhàn nhạt, đậm ngọt mà tanh tưởi, nhưng dường như trong sân cỏ khô này - không ai có tâm tình chú ý đến nó cả, bọn họ thề với chúa, những thứ ngày hôm nay bọn họ vừa thấy, đem lại kích thích kinh hoàng đến nhường nào đâu. Một trong những người giỏi nhất học viện Faragonda này, vừa bị một học viên mới đả thương ! Không ai không biết, người có thể đánh thắng Phác Chí Mẫn kia, trừ một số cá thể trong lớp S không nhắc đến, cả trường này, ai có thể đánh tay đôi lại tam thiếu gia nhà họ Phác chứ? Điều này thật điên rồ, chỉ vì bọn họ quá tôn vinh hắn ta mà bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh, hay là vì bọn họ đã quá coi thường những người như Điền Chính Quốc rồi?
Phác Chí Mẫn hơi khụy người xuống, mắt đẹp mang theo sát khí điên cuồng giờ đây chỉ còn là một mảng yên lặng, theo độ ẩm nơi lòng bàn tay kia, từng giọt máu xuyên qua từng ngón tay rơi xuống thảm cỏ khô héo dưới chân. Từng sợi tóc màu nâu nhạt rơi xuống gò má sắc lẹm, thấm theo máu tươi giờ đã bết khô lại. Phác Chí Mẫn bỗng nhiên muốn cười lớn, thật không ngờ hôm nay hắn lại được mở rộng tầm mắt. Ngoại trừ tên khốn dòng Sorthropods kia, ai có thể làm cho hắn lưu lại máu được chứ?
Hắn không phủ nhận cơn đau xót truyền đến nhè nhẹ trên mặt mình, nhưng hắn cũng không đồng tình với việc chàng trai trước mặt này - có thể đấu tay đôi với hắn. Đúng rồi đấy, con người luôn luôn là động vật mâu thuẫn, chỉ cần một hành động nhỏ đánh vỡ sự kiêu ngạo trước giờ của họ thôi, tất cả mọi thứ xung quanh bấy giờ, đều hết thảy trở nên vô nghĩa, nhất là với những người luôn dùng nắm đấm giải quyết mọi thứ như Phác Chí Mẫn, đây quả thực là một sự sỉ nhục từ rất lâu rồi hắn không được nếm trải qua. Nhưng thứ gì càng thử thách hắn, Phác Chí Mẫn càng muốn lao theo vào, đây không phải là một điều tốt sao?
"Xem ra, danh dự của tên Phác kia hoàn toàn bị sụp đổ rồi." Kim Thạc Trấn nhịn không được nở một nụ cười, nhưng trái lại với nụ cười thường trực trên môi, đôi mắt lạnh lẽo kia không hề mảy may đem lại một tia ý cười nào. Kim Thạc Trấn có thể hiểu rõ Phác Chí Mẫn người anh em của mình đến mức nào chứ? Sự hứng thú nhất thời của nam nhân kia, không thể không nói chính là một quả bom nổ chậm, lời nguyền vào chính dòng Natthocloric xưa kia của cụ anh, nói nghe thì có vẻ dễ điều khiển mà thôi, nhưng thứ thật sự kiểm soát họ không ngờ được lại chính là cảm xúc của bản thân họ. Tại sao Kim Thạc Trấn lại có thể quen biết với Phác Chí Mẫn ư? Từ nhỏ mẫu thân đã nói với anh, nếu anh không học được cách kiểm soát cảm xúc của Phác Chí Mẫn - người thậm trí còn chưa được sinh ra, không ngờ đến, chính là một con dao hai lưỡi với anh.
Kim Thạc Trấn lúc đấy còn muốn cười nhạt nhẽo một trận, cái gì mà có hại cho anh? Chỉ vì một thằng oắt con còn chưa được ra đời? Không thể nói đến, chính là một câu chuyện cười điềm nhiên không chút thú vị đối với Kim Thạc Trấn - người bước trên máu của người thân để đến với vị trí người thừa kế lúc bấy giờ. Nhưng có lẽ quyết định bỏ mặc Phác Chí Mẫn chính là quyết định sai lầm thứ hai trong cuộc đời hắn, và, cái giá hắn phải nếm trả, hắn cũng đã nếm qua rồi.
"Kim Thạc Trấn, tôi có thể ngửi thấy mùi của sự tức giận rồi." Kim Tại Hưởng một tay đút túi nhìn chàng trai ở phía cách đó không xa, ánh mắt sắc lạnh đến kinh người kia có thể bắt lấy bất kỳ một tia tâm tình nào còn sót lại trong ánh mắt người đối diện, thật không có gì có thể thắc mắc khi Kim Tại Hưởng để ý đến Phác Chí Mẫn đến như vậy, tất cả đều bắt nguồn kể từ khi Phác Chí Mẫn - một kẻ không biết từ đâu nhảy ra, đánh vỡ nát lòng tin của người nọ dành cho hắn. Đem Kim Tại Hưởng quay thành một vòng trong mớ hỗn loạn do chính gã bày ra, khiến hắn hận không thể một lần giết chết gã ngay tại chỗ.
BẠN ĐANG ĐỌC
❝ ᴀʟʟᴋᴏᴏᴋ ᴠᴀᴍᴘɪʀᴇ ❞ ➻ Máu
Vampir❝ Nó không phải con mồi ❞ ❝ Nó là kẻ săn mồi ❞ ❝ Nó không phải kẻ yếu ❞ ❝ Nó là kẻ thống trị ❞ ........... Author: Thạc aka Tạ Niên Thạc Kịch bản edit by: Army_Kurumi Editor: Hanakurumi Couple: ALLKOOK Collect: SE BE HE OE Thể loại: Vampire, thuần...