Việc làm đầu tiên của Vy là xắn tay áo quét sạch bụi một vòng. Nhà không lớn, lau cũng nhanh, chỉ có điều bụi bám trên bếp hoặc bàn thì cần phải có thời gian lau dọn kĩ hơn. Riêng phòng Vy, không biết có phải mẹ biết rồi sẽ có ngày cô quay lại hay không mà trước khi đi chu đáo đắp vải trắng lên giường và bàn học, bây giờ thì cần dọn đơn giản là ngủ được rồi.
Vy soạn hành lý, đặt vài cuốn sách lên kệ tủ, còn có giấy vẽ và màu mang từ nhà lên, quần áo cũng đơn giản, bởi vì quá nhiều nên Vy nhờ mẹ gửi chuyển phát nhanh đến đây sau. Phần lớn va li chất đầy những tập tranh cũ của cô, từ lúc bập bẹ biết cầm cọ đến giờ. Không ngờ chỉ mới ngày nào cô còn nghĩ rằng đây cũng lắm chỉ được xem là sở thích cá nhân, lại trở thành nghề nghiệp tương lai của mình. Mà đúng hơn bây giờ Vy đang thất nghiệp.
Vy không hề bỏ một bức tranh nào, cho dù là giấy vẽ đã ngả sang màu vàng hay màu loang lổ không đều. Bởi vì những bức này đều đã được bà ngoại chạm qua, nhìn thấy, cũng yêu thích không buông. Vy đặt thêm một bức tranh lớn, treo ngay chính giữa phòng bà ngoại, đây là bức tranh mà lúc còn sinh thời bà vẫn hay mong đợi nhất, cũng là bức tranh duy nhất Vy hoạ chân dung của một người.
Quét dọn bàn thờ thật sạch sẽ, sau đó mua thêm hương và ít trái cây bỏ lên cho có chút hương khói, lại tiếp tục nhổ hết cỏ trong vườn, trồng một luống cải con mới, rau lên rất nhanh. Có lúc, Vy tưởng chừng như trở về nhiều năm trước, bà ngoại có thể bất kỳ lúc nào cũng đẩy cửa bước ra, mang găng tay cùng nhổ cỏ với cô.
Xong chuyện ở nhà rồi thì bắt đầu lo sự nghiệp. Vy thuận lợi được nhận dạy môn mỹ thuật ở một trường cấp hai, một tuần chỉ dạy ba buổi, thời gian còn lại Vy thuê một căn nhà nhỏ để mở phòng tranh. Cả hai nơi đều gần nhà, dễ đi bộ, không cần mua xe.
Vy càng không có gì phải vội, thứ cô có nhiều nhất chính là kiên nhẫn. Hiếm khi trong xóm có thanh niên nào chịu đi bộ mỗi ngày nên mọi người đã nhanh chóng làm quen được với Vy, biết đó là một cô gái trẻ xinh đẹp mới chuyển tới, cũng có người nhận ra đó là cháu của bà già đã mất kia.
Sau khi đón bố mẹ từ sân bay về, Vy càng tập trung vào công việc của mình hơn. Tính chất công việc đặc biệt, phải tìm hiểu cả nghiệp vụ sư phạm nên Vy phải tốn rất nhiều thời gian để học tập kinh nghiệm. Còn phòng tranh thì cũng chẳng khá hơn, thời điểm bây giờ khác nhiều năm trước, phòng tranh mở cũng nhiều. Trước mắt Vy trở thành vô sản, không có đầu vào, chỉ có đầu ra.
Đám giỗ nhà Vy cũng đơn giản, không mời ai nhiều, nấu vừa đủ một bàn mười người, toàn là những người hàng xóm cũ. Bố mẹ Vy không tính ở đây luôn, công việc của bố vẫn còn phải tiếp tục. Đám giỗ xong hai ngày là lại mua vé máy bay về Hà Nội, Vy tiếp tục những chuỗi ngày bận rộn của mình, cho đến một hôm, khi cô đang ngồi xổm với tư thế khá khiếm nhã trong vườn để nhổ rau thì bắt gặp hai mẹ con nọ đang dắt nhau đi tản bộ.
- Ấy, mẹ nhớ lúc trước đi qua đây đâu có trồng rau.
- Mẹ, lúc trước của mẹ là đã mấy năm rồi.
- Con xem đi, giữa lòng thành phố đầy ô nhiễm bây giờ mà còn có thể trồng được một vườn rau tươi tốt như này là phải "mát" tay lắm. Rau cỏ bây giờ toàn tẩm thuốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chậm rãi yêu anh khi hoa tàn cỏ dại
RomanceTên truyện: Chậm rãi yêu anh khi hoa tàn cỏ dại Tác giả: Phúc Phễu Thể loại: Hiện đại, từ thanh xuân đến đời thường, lãng tử quay đầu, thầm mến, nhẹ nhàng, HE Số chương: 16 chương Tình trạng: Đã hoàn 2/2020 Giới thiệu: Khi tôi gặp anh, Ánh nắng cũng...