Chương 8

75 9 0
                                    

Điều đặc biệt của năm nay là đội tuyển văn không còn thi sát hạch nữa mà là thi để chọn ra top ba người đại diện trường, bước vào một cuộc chạy đua gắt gao hơn. Khoảng thời gian chăm sóc bà ngoại làm Vy sao nhãng tâm trí, mẹ Vy luôn dặn cô không nên phân tán năng lực cho quá nhiều công việc, chuyện chăm sóc bà ngoại đã có người lớn lo, nhiệm vụ của Vy chỉ là ăn uống đầy đủ, học hành chăm chỉ là được rồi.

Học tập luôn là mục tiêu phấn đấu hàng đầu của Vy. Bà ngoại từng nói, cho dù có dốt cũng phải học để lấy cái chữ, để sau này ra đời không bị người ta lừa gạt. Vy thay bà chăm sóc rau trong vườn, tạm dừng hẳn thời gian vẽ tranh của mình.

Lớp trưởng biết Vy sở hữu một chiếc máy ảnh xịn nên vòi vĩnh cô hôm lớp biểu diễn văn nghệ phải đến chụp một lô ảnh hậu trường và quay clip. Là thành viên mới được một thời gian, Vy tự nhận mình chưa có cống hiến gì nhiều, huống hồ chỉ là chụp ảnh thôi, cô vẫn có thể làm được.

Vy xuất hiện ngay ở hậu trường từ lúc mọi người trong đội văn nghệ bắt đầu trang điểm diễn tập trước, có tâm không khác gì một người biểu diễn thực thụ. Ở dây, Vy cũng gặp lại hai người bạn cũ của mình, cũng chỉ chào hỏi vài ba câu mà thôi. My vẫn cứ trốn tránh như cũ.

Mười một giờ, sân khấu giải tán, Vy cũng hết nhiệm vụ. Cô vừa đi bộ ra bãi, vừa xem lại những tấm hình mà mình đã chụp được, môi không tự chủ được mỉm cười. Hình chụp hậu trường thì chẳng có ai đẹp nổi, nhưng mọi người vẫn rất tự nhiên, lại còn tập trung, đúng là rất chuyên nghiệp.

Ngang qua tầng hầm gửi xe, Vy đột nhiên nghe thấy vài tiếng động xột xoạt. Mọi người giờ này đáng lẽ cũng nên về hết rồi, kỳ lạ là hầm gửi xe thì chỉ nên phát ra tiếng lăn bánh và tiếng động cơ điện mà thôi. Tò mò nổi lên, Vy khẽ khàng đi xuống dốc, ban đêm trời tối, nhưng phía dưới vẫn còn sáng đèn. Vy nheo mắt nhìn. Hai, ba thằng con trai đang lôi kéo ai đó vào một căn phòng.

Căn phòng này là cái kho mà các cô bán canteen dùng để dự trữ đồ ăn đóng gói. Bọn họ vào đó chẳng lẽ ăn vụng?

- Mày hay lắm! Ăn vụng còn kiếm cái đệm thịt để chết thay.

- Cái này gọi là anh minh một đời, ngu dại một phút. - Tên con trai đeo khuyên cười gian ác - Lần trước hắn vì một đứa con gái mà đánh tao, bây giờ tao cho hắn quà đấy, hắn thích gái lắm mà. - Dứt lời, hắn đá mạnh một cái vào bụng của người nằm dưới đất. Mặc dù đã bất tỉnh nhưng anh vẫn rên lên một tiếng đau đớn - Mẹ nó! Chó chết!

- Đi thôi, lát nữa bảo vệ xuống bây giờ. - Một người khác lôi kéo - Cô em này xinh thật đấy, đáng tiếc dại quá, đã bị chơi còn luôn miệng kêu tên thằng bồ mày. Mẹ! Bọn tao là đồ chơi à?

- Đợi chút tao chụp lại mấy bức ảnh, tung lên cho mọi người chiêm ngưỡng thịt thà con bé, sợ là mấy ông giám thị giấu bưng đi thì công cốc.

Bọn họ đi rồi, Vy mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, che miệng đến gần. Tay cầm máy ảnh vì sợ đến khóc nấc mà run lẩy bẩy. Người nằm dưới đất là cô gái trên người không còn mảnh vải nào, da dẻ trắng nõn đầy những vết xanh tím, dưới đất còn có máu, tóc tai rũ rượi nhưng Vy vẫn nhận ra đây hình như là bạn gái mới của Nguyên. Còn người bên cạnh, rõ ràng là anh, với một hình hài tệ hơn. Giờ đây Vy không còn tâm tình nào xấu hổ khi chứng kiến anh thân thể loã lồ.

Chậm rãi yêu anh khi hoa tàn cỏ dạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ