Chương 16

5K 119 7
                                    

Diệp Thần Vũ chỉ rời đi một lúc sau đó lại quay lại, thấy Ngân Kỳ đang nằm bất tỉnh trên sàn. Hôm nay hắn rất là rảnh, vào những lúc thế này thì hắn sẽ lôi anh dậy đánh đập để giết thời gian, nhưng lần này hắn không làm như vậy. Hắn cũng không biết tại sao? Có thể là hắn chán việc hành hạ anh rồi. Hắn nhớ tới câu hỏi của anh "... khi nào thì cậu dừng việc này lại...", dừng lại tức là buông tha anh, buông tha tức là thả anh đi... 

KHÔNG THỂ!!!

Hắn bước tới, chăm chú ngắm nhìn khối thân thể đang nằm kia. Hắn cúi người ngồi xuống, khẽ nói:"Anh chỉ có thể vùi xác ở nơi này chứ đừng hòng bước chân ra ngoài kia!"

Suốt bốn năm hành hạ anh, hắn phần nào cũng đã hả cơn giận. Bây giờ, buông tha anh thì hắn có thể làm được nhưng tuyệt đối sẽ không để anh bước chân ra khỏi ngôi biệt thự này!

Hắn đặt anh nằm nghiêng rồi bỗng chạm tay lên tấm lưng trần trụi kia, phát hiện anh đã gầy đến mức chỉ toàn xương, xương quai xanh ở phía trước nhô cao, hiện rõ mồn một. Có lẽ do ở dưới đây quá lạnh nên khuôn mặt anh trắng bệch không có tí huyết sắc, đôi môi cũng khô khốc, nứt nẻ. Hắn nhìn xuống hai cổ tay mảnh khảnh đang bị dây thừng trói chặt sau lưng anh. Từ lần anh bỏ trốn, hắn đều dùng xiềng xích hay dây thừng trói chặt anh, bất kể những lúc bị đánh đập hay nằm nghỉ ngơi. Hắn chỉ thả anh ra để anh tự tẩy rửa cơ thể, còn những lúc khác, chân tay anh chẳng bao giờ được tự do. 

Cơ thể anh thì đầy rẫy vết thương, vết thương cũ chưa lành mà vết thương mới đã chồng chất. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào hai đầu gối anh. Dây chằng bị đứt còn chưa được nối lại. Những lúc tỉnh, anh đều trong trạng thái quỳ mọp nên đầu gối bị trầy xước, chảy máu đến đáng thương. Hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi cởi trói ở cổ tay cho anh. Quả nhiên, cổ tay anh bị những vết lằn do sợi dây thừng thô ráp cứa vào đến đọng máu và bầm tím. Hắn nhìn vào đoán chắc thế này thì còn lâu mới lành lại được. Anh mệt mỏi nên ngủ rất say, dù hắn có hơi mạnh tay động chạm cơ thể thì anh cũng không tỉnh giấc. Hắn sờ trán anh rồi bất giác hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Sốt rồi!

Hắn lấy ra một liều thuốc hạ sốt rồi tiêm vào cơ thể anh. Bốn năm qua, những lần anh bị sốt hắn đều làm như vậy, tiêm thuốc xong, coi như không có chuyện gì, tiếp tục xuống tay hành hạ anh. 

Bây giờ, sau khi tiêm thuốc, Ngân Kỳ vẫn không có phản ứng. Hắn lại sờ tay lên trán anh. Dù anh chưa tỉnh lại nhưng liều thuốc kia phát tác dụng mạnh, hắn thấy trán anh đã bớt nóng thì đương nhiên sẽ bỏ mặc anh ở đó và rời đi. Nhưng lần này trước kia đi, hắn cởi chiếc áo măng tô khoác trên người ra, ném nó xuống đắp lên người cho anh.   

...

Diệp Thần Vũ hôm nay lại có tâm trạng đi dạo phố. Lúc đầu đường phố nhộn nhịp nhưng không đến mức nào động quá, tâm trạng hắn trở nên khá ổn định. Nhưng vài phút sau... hắn nhìn đâu đâu cũng thấy cảnh sát - thứ mà hắn ghét nhất trên đời. Ngay giữa ngã tư, hai gã cảnh sát giao thông đang bắt phạt một người dân vì chạy quá tốc độ. Trong những ngôi nhà, có mấy gã cảnh sát đang chờ trực thu thuế của người dân. Trong những con hẻm, có cảnh sát đang bắt phạt một người chạy xe trong khi hơi thở có nồng độ cồn vượt mức cho phép. Vậy là tâm trạng hắn lại bắt đầu trở nên khó chịu. Mọi hành động của cảnh sát dù là tốt hay xấu thì chẳng bao giờ vừa mắt hắn. Và thậm chí, sau lưng hắn...

Sai lầm trong quá khứNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ