CHƯƠNG 16: Mời cơm

2.2K 121 6
                                    

Edit: reallllchicken

Ngoài cửa sổ yên lặng thâm trầm, xa xa ngẫu nhiên nghe được vài tiếng còi xe.

Một cử động nhỏ Lạc Thời cũng không dám, cơ thể cô nhỏ xinh, vì đề phòng anh ngủ không thoải mái, cô chậm rãi ngồi thẳng lên.

Từ kính chiếu hậu, tài xế thấy cảnh tượng phía sau, duỗi tay tắt nhạc, nhìn thấy động tác của Lạc Thời, cứ nghĩ rằng cô muốn gọi Chu Trạch Đình dậy, nhịn không được thấp giọng nói: "Mấy ngày nay cậu chủ bận việc của công ty nên rất mệt, cô đừng đánh thức cậu ấy....."

Cô thả lỏng bả vai, hướng về phía tài xế nhỏ giọng nói: "Dạ biết."

Với tính tình Chu Trạch Đình, có thể ngủ say trên xe đến mức này, chắc là anh thật sự..... Rất mệt rất mệt.

Lạc Thời hơi nghiêng đầu, mái tóc cưng cứng của người đàn ông xẹt qua má cô, không đau ngược lại có loại cảm giác kỳ lạ.

Như là điện giật..... Tê tê dại dại.

Trên tóc anh cũng có chút mùi trầm cây mộc hương nhàn nhạt, chẳng qua còn kèm theo một mùi hương khác, có lẽ là dầu gội, rất mát lạnh dễ ngửi.

Đôi mắt người đàn ông nhắm lại, phía dưới chiếc mũi thẳng tắp, khóe miệng nhạt nhẽo hơi hơi nhấp, đường viền môi rõ ràng.

Có chút lãnh ngạnh (*).

(*) Lãnh ngạnh: lạnh lùng và cứng rắn.

Tầm mắt cô dán trên đôi môi kia thật lâu, mới cưỡng bách chính mình thu hồi.

Lạc Thời cắn cắn môi, giây lát ánh mắt đã xoay trở lại.

Xe chạy vững vàng, chỉ hai mươi phút liền tới dưới nhà Lạc Mi Mi.

Khi xe dừng lại, động tĩnh rất nhỏ không đáng kể, Lạc Thời còn đang suy nghĩ chờ khi nào Chu Trạch Đình tỉnh, cô sẽ xuống xe, thì trên đầu vai giật giật.

Bả vai mỏi nhừ, cô quay đầu lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt vừa tỉnh không lâu, cảm xúc bên trong con ngươi còn chưa tan hết.

Chu Trạch Đình ngẩn ra, nhìn Lạc Thời còn chưa thả lỏng tư thế, vòng eo thẳng tắp, bả vai vì phối hợp với anh nên hơi nghiêng qua bên này.

Cô nhỏ giọng nói: "Anh Trạch Đình."

Anh nhéo nhéo mi tâm giữa mày, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hỏi: "Bả vai có mỏi không?"

Giọng nói vì chưa ngủ đủ nên trầm thấp khàn khàn.

Như đang cào vào tai cô.

Lạc Thời lắc đầu nhẹ, nói: "Không mỏi ạ."

Đôi mắt đen nhánh của Chu Trạch Đình đã khôi phục lại như ngày thường, nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ cẩn trọng, mặt mày khẽ nhúc nhích, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói thật đi."

Lạc Thời ngẩn ra.

Có lẽ là không dự đoán được dưới tình huống như vậy, mà anh sẽ rối rắm về chuyện này.

Sắc trời đã đen, trong xe ngẫu nhiên phát ra tiếng hít thở của Bùi Đông.

"Có chút mỏi."

[EDIT] Tâm Đầu Hảo - Đào Tử Thảo Môi TiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ