CHƯƠNG 32: Khổ sở

2.1K 131 10
                                    

Edit: realllllchicken

Lạc Thời: "?? Anh Trạch Đình --"

Cô hơi mờ mị, không rõ ý tứ trong câu nói này của anh, nhưng mơ hồ dự cảm được những gì anh sắp nói.

Quả nhiên ngay sau đó, Chu Trạch Đình có chút bất đắc dĩ nói: "Lạc Thời, tôi và em không hợp."

Hô hấp cô ngừng lại, vội giương mắt nhìn anh, khi nhìn thấy sự lạnh đãm trong hai mắt anh, đầu óc cô phát ngốc.

Cô há miệng thở dốc, âm thanh khàn khàn mà không biết, "Anh Trạch Đình, em chỉ nhỏ hơn anh sáu tuổi..... Hơn nữa em thật sự --"

Nói xong, giọng Lạc Thời dần dần yếu đi, cô không phải là người lâm trận lui bước, nhưng nghe Chu Trạch Đình nói như vậy, như nắm chặt lòng cô rất khó chịu, anh nói không hợp, thì ra anh đã sớm nhìn thấu, những tâm tư cô dành cho anh mà không thể nói, những ý nghĩ cô đã phải che giấu rất lâu.

Chu Trạch Đình thấp mắt nhìn cô, môi mỏng vô cùng bình tĩnh nói ra, "Lạc Thời, vấn đề chênh lệch tuổi tác mang đến không phải là điều mà em có thể giải quyết bằng sự nhiệt tình, hiểu không?"

Hiện tại suy nghĩ của cô gái nhỏ rất đơn giản, cảm thấy tình yêu là chuyện của hai người, cho dù không hợp, thì vẫn có thể cọ xát lẫn nhau mà sinh ra cảm tình, thỏa hiệp lẫn nhau. Nhưng tình yêu như vậy, đối với anh mà nói quả thật không phải lý tưởng.

Đối với anh, người có tuổi tương đương, tính cách tương tự thì phù hợp với anh hơn.

Lạc Thời cúi đầu, thấp giọng nói, "Em không biết..... Anh Trạch Đình."

Bên trong cổ họng tựa như ứa ra nước đắng.

Chu Trạch Đình cúi đầu thấy Lạc Thời khổ sở, một giây đồng hồ trong đầu xẹt qua vừa rồi có phải mình quá mức nghiêm khắc, chỉ là chưa kịp nói gì, thì đầu cô đột nhiên chui vào trong ngực anh.

Khoảng cách hai người vốn đã rất gần, thời gian để anh do dự cũng không có, trong ngực toàn là hơi thở nóng nổi của cô gái nhỏ, dường như còn có âm thanh nghẹn ngào rất nhỏ.

Đột ngột cắt ngang suy nghĩ của Chu Trạch Đình, anh hơi cúi đầu, ánh mắt đi đến nơi nào cũng đều là đỉnh đầu đen nhánh của cô gái nhỏ.

Tạm dừng hai giây, Chu Trạch khẽ nâng tay, sau đó không chuyển động, bỗng nhiên Lạc Thời lui lại, tay phải chạm lên cửa xe.

Nhanh chóng mở cửa xe rồi đóng lại, cô xuống xe, khóe mắt có chút hồng hồng, cô đưa lưng về phía ánh sáng bên ngoài, như đang lầm bầm, cô nghiêm túc nói: "Anh Trạch Đình, anh chưa cùng em thử qua mà đã hạ tối hậu thư, yêu đương chứ không phải là nói chuyện hợp tác, không có hợp hay không hợp, mà chỉ có thích hay không thích thôi, cho nên --"

Lạc Thời hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Cho nên hết thảy những gì anh nói hôm nay, một chữ em cũng không đồng tình."

Cô nói xong từng câu từng chữ, không thấy Chu Trạch Đình phản ứng lại, xoay người nói tạm biệt rồi nhanh chóng bước đi.

Hiếm khi Lạc Thời có lá gan lớn ở trước mặt anh phản bác lại lời anh nói, đương nhiên anh đã nghe hết, nhíu mày, liếc mắt nhìn bóng dáng cô, sau đó nhắm hai mắt nằm trên ghế, thật lâu sau, khóe miệng hơi cong lên.

Đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực.

Vài phút sau, điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh.

Chu Trạch Đình nhíu mày, lấy điện thoại từ ngăn để đồ, tầm mắt thoáng nhìn qua, sau đó trực tiếp tắt máy.

Nhìn màn hình khôi phục một màu đen, cánh tay anh chống lên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Giây tiếp theo, không có bất ngờ gì xảy ra, tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên bám riết không tha.

Con người trong veo của Chu Trạch Đình nhìn ngoài cửa, do dự bắt máy.

Giọng nói Lạc Thịnh trêu chọc: "Vừa rồi làm gì thế? Còn tắt cả điện thoại, có phải đã quấy rầy chuyện tốt của cậu? Hửm?"

Chu Trạch Đình lạnh giọng hỏi: "Có việc gì?" Không hề có cảm giác áy náy vì lúc nãy từ chối em gái của cậu ta.

"Chà, nghe giọng nói có chút bực bội, vừa rồi làm gì vậy? Thật là có chuyện tốt sao? Tôi nói nè, Trạch Đình cậu đừng như vậy, em gái tôi còn đang chờ cậu đó --"

Chu Trạch Đình: "....."

"Nói thật, đầu năm nay không có nhiều cô gái như vậy đâu, hiện tại trong nhà có cô bảy, dì tám đều vội vàng thu xếp cho em ấy đi xem mắt, cậu mà không nắm chặt, đến lúc đó không cẩn thận....."

"Đô đô đô ......"

Lạc Thịnh còn chưa nói xong, thì bị cúp máy, anh gọi lại lần nữa, "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi tạm thời....."

"Chậc – còn kéo vào danh sách đen."

Chu Trạch Đình nhíu mày kéo Lạc Thịnh vào danh sách đen, ném điện thoại vào ngăn cất đồ, trầm tư hồi lâu rồi mới khởi động xe.

--

Vào khoảng 5 giờ, trên đường phố nổi gió, tuy rằng không lạnh thấu xương như mùa đông, nhưng khi thổi vào người, cũng không thể phớt lờ sự lạnh lẽo này.

Lạc Thời lang thang trên đường không có mục tiêu, cô không quen thuộc với thành phố L, tất cả mọi thứ đều xa lạ.

Gió lạnh không ngừng thổi qua, Lạc Thời bao chặt cô trong chiếc áo khoác, vừa rồi vội vàng xuống xe, nên quên cởi ra.

Bên trong còn hơi thở nhàn nhạt của anh, nếu không chú ý thì gần như sẽ không ngửi được, cô vô thức ma sát với vải dệt, cảm xúc thật tốt. Cô muốn quay lại bãi đỗ xe của rạp phim, nhưng đi được vài bước, cô chợt nhớ tới túi xách đựng điện thoại, tiền, chìa khóa tất cả đều để trong xe anh.

Tác giả có lời muốn nói: Spoil chương sau: Chu tổng sẽ đi tìm!

Lời edit: Hôm nay hai chương nhé❤️Quà 8/3 t tặng các cô. Không có gì nhiều, chỉ mong các cô lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ, hạnh phúc, mãi mãi tươi như bông là được 💋❤️. Love u ❤️

[EDIT] Tâm Đầu Hảo - Đào Tử Thảo Môi TiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ