EM HIỂU CHUYỆN NHƯ VẬY, NHẤT ĐỊNH ĐÃ TỪNG ĐAU KHỔ RỒI...

32 5 1
                                    

EM HIỂU CHUYỆN NHƯ VẬY, NHẤT ĐỊNH ĐÃ TỪNG ĐAU KHỔ RỒI...

________________

Group Weibo Việt Nam: https://www.facebook.com/groups/245234876341228
Fanpage: https://www.facebook.com/weibovietnam
Nguồn: https://www.sohu.com/a/380708469_100220806

Dịch: Trà dâu Nam Mỹ - 南美草莓茶

(Bài viết dài, xin hãy kiên nhẫn đọc!)

________________

[Tác giả: Nhụy Hy]

Lúc tốt nghiệp đại học đi thực tập, tôi được phân đến một trường trung học làm giáo viên dạy thay. Có một hôm đi làm, học sinh hoảng hốt đến tìm tôi, nói có hai học sinh trong lúc học thể dục bị thương rồi. Tôi chạy ngay đi xem, phát hiện chỉ là vì chạy quá nhanh nên vấp ngã, không nghiêm trọng lắm, nhưng chảy máu rồi.

Một học sinh ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho phụ huynh, điện thoại vừa kết nối liền bật khóc, nói bản thân không cách nào về nhà được, muốn phụ huynh lái xe đến đón. Học sinh còn lại thì không khóc lóc gây rối, mà nhờ bạn học đỡ đến phòng y tế băng bó.

*

1.

Sau đó, tôi gọi điện cho phụ huynh cô bé kia, điện thoại vừa kết nối cô bé liền xin lỗi mẹ, nói bản thân không cố ý làm vậy, bản thân không có vấn đề gì, bảo mẹ không cần lo lắng. Hai đứa trẻ này đặt ra trước mắt, mọi người đều cảm thấy đứa trẻ thứ hai hiểu chuyện hơn, không ra vẻ, nhưng thời khắc đó lại làm tôi đau lòng.

Cô bé ấy chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng đã bắt đầu dùng nguyên tắc của thế giới người trưởng thành để cân nhắc hành động của chính mình, phớt lờ cảm nhận của bản thân để thuận theo ý nghĩ của người lớn, từ đó mà mất đi sự nuông chiều, sự tùy hứng ở độ tuổi này.

Mỗi khi người lớn nói "Đứa trẻ này rất hiểu chuyện", đó đều là những lời khen ngợi. Điều này khiến nhiều đứa trẻ nghĩ rằng "hiểu chuyện" là một từ chỉ có nghĩa tốt. Ngay từ nhỏ chúng đã tự thu lại tính khí của mình, tha thứ cho người khác, kìm nén bản thân. Nhưng đằng sau sự hiểu chuyện này lại thường đem đến sự tự ti và tổn thương khi chúng lớn lên.

Tôi có một người bạn thời thơ ấu cùng sống ở Bắc Kinh, vì vậy tôi thường hẹn cô ấy đi ăn, đi dạo phố, nhưng hẹn mấy lần cô ấy đều phải ở công ty tăng ca, nào là giúp lãnh đạo sửa tài liệu, nào là giúp đồng nghiệp nghỉ phép làm kịp tiến độ...

Có một lần tôi hỏi cô ấy, đó rõ ràng không phải là việc của cô ấy, lúc người khác nhờ tại sao không từ chối. Cô ấy nói cô ấy đã trưởng thành như vậy đấy, không biết cách cự tuyệt, sợ làm người khác thất vọng, quen với sự nhẫn nhịn và cho đi nhiều hơn.

Tôi nhớ lại lúc nhỏ, cô ấy luôn là đứa trẻ ngoan nhất, hiểu chuyện nhất. Khi mọi người làm xong bài tập rồi ra sân chơi, thì cô ấy thường bị gọi về nhà chăm sóc đứa em trai sáu tuổi. Cô ấy không bao giờ khóc lóc càn quấy vì không hài lòng với cái gì đó như những đứa trẻ khác, mà cô ấy trưởng thành và hiểu chuyện hơn bất kỳ đứa trẻ nào trong độ tuổi như chúng tôi.

[ TOPIC WEIBO ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ