Ngày mùi hương alpha trên người nhạt dần rồi biến mất chính là lúc đánh dấu hết hiệu lực. Taehyung cất chai xịt che mùi chất dẫn dụ vào sâu trong ngăn tủ. Thời gian tới có lẽ mình không cần dùng đến nó nữa.
Ở trường thỉnh thoảng có những tin tức liên quan đến Jungkook lọt vào tai Taehyung. Trong lời kể của mọi người, cậu vẫn là alpha hoàn mỹ như cũ. Nhưng theo đánh giá của anh, Jungkook trong truyền thuyết và Jungkook trên thực tế là hai người hoàn toàn khác biệt. Đó là lí do mỗi khi nghe thấy tên cậu xuất hiện ở đâu, anh sẽ tăng tốc bước chân, vội vàng rời khỏi nơi đó.
Taehyung trốn tránh Jungkook, đồng nghĩa với trốn tránh tất cả những gì liên quan tới cậu. Rõ ràng đây là một hành động vô nghĩa, bởi kể từ khi anh từ chối lời đề nghị của Jungkook, cậu không còn đến tìm anh thêm lần nào nữa.
Taehyung thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tự chế giễu bản thân đã lo lắng thái quá. Một alpha như Jungkook, muốn tìm người đánh dấu cố định là chuyện dễ như trở bàn tay, đâu cần mất thêm thời gian và công sức thuyết phục mình?
Nghĩ vậy, Taehyung ung dung tận hưởng cuộc sống học đường bình yên. Cho đến mấy tuần sau, vào một ngày thứ bảy bình thường như bao ngày thứ bảy khác, anh nhận được cuộc điện thoại từ quản gia nhà Jungkook.
Sở dĩ Taehyung gọi người kia là quản gia, bởi vì trong điện thoại ông ta gọi Jungkook là "thiếu gia."
Cách xưng hô quý tộc như trong tiểu thuyết lãng mạn thế kỉ trước làm anh suýt phì cười. Ngẫm kĩ lại thấy cách xưng hô kì quặc ấy cũng khá hợp lý. Chỉ có người sinh ra trong gia đình giàu có như Jungkook mới hun đúc nên thần thái tự tin, lễ phép mà xa cách. Chính là dùng tiền mà đắp lên đó!
"Cậu Kim, xin lỗi vì đã quấy rầy cậu..." Giọng nói nghiêm túc truyền qua điện thoại tiến vào tai anh.
Ông ta nói rất nhiều, dài dòng khó hiểu, Taehyung nghe mãi mới hiểu ý đồ của ông ta. Tổng kết lại bằng một câu: Jungkook đang phát tình, nhờ anh giúp cậu vượt qua.
"Tại sao không dùng thuốc ức chế?" Taehyung bình tĩnh nói.
"Cậu Kim cũng biết thuốc ức chế vô dụng với thiếu gia."
"Ồ..." Taehyung nhìn xuống dưới chân, anh suýt quên mất chuyện này, "Sao ông không tìm omega khác? Mà nhất định phải là tôi?"
"Là như này....." Quản gia hắng giọng, chuẩn bị giải thích.
Đúng lúc đó, trong điện thoại vang lên tiếng sập cửa, tiếp theo là tiếng phụ nữ thét lên, xen lẫn tiếng quát "Ngăn thiếu gia lại". Sau đó là tiếng bước chân vội vã, cách những âm thanh náo loạn kia ngày một xa.
"Alo?..... Alo?" Có vẻ đầu dây bên kia đang gặp sự cố nào đó, tình hình rất hỗn loạn. Taehyung không hiểu đầu cua tai nheo, hoang mang gọi mấy lần.
Không có ai trả lời.
Anh cầm điện thoại, lúng túng không biết phải làm sao. Ngay khi anh đang phân vân có nên cúp máy hay không, trong điện thoại truyền tới tiếng thở gấp gáp.
Người kia thì thầm, "Alo, có.... Có phải Taehyungie không?"
Taehyungie?
Cách xưng hô thân thiết này là từ đâu ra vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans | KookV | Trông mặt mà bắt hình dong
FanfictionJungkook khi phát tình và Jungkook khi bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau. -written by fraise-