Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy ra từ lóng tay, trong mắt Lý Đức hiện ra một tia ai oán, mím môi muốn đi qua, thử nắm lấy bàn tay Lan Nô Tu Đốn, thấy y không có động tác gì lúc này mới âm thầm thở nhẹ ra, mở từng ngón tay, lấy đi những mãnh vỡ, sau đó nắm lấy ống tay áo trắng tinh của mình nhẹ nhàng lau vết máu.
"Thúc, người kia thực sự quan trọng như vậy?"
Lan Nô Tu Đốn hơi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, ngũ quan cương nghị khắc dấu ấn lãnh khốc, gằn từng tiếng trả lời: "So với sinh mệnh còn quan trọng hơn."
Lời hứa hẹn thâm tình này so với lưỡi dao sắc bén còn gây ra nhiều thương tích hơn, Lý Đức cảm thấy ngực tê rần, dòng chất lỏng nóng bỏng tanh tưởi tràn lên cuống họng, chỉ thấy sắc mặt cậu tái xanh, cố gắng nuốt huyết khí xuống.
Lấy ra một chiếc khăn tay trong tay áo, Lý Đức đơn giản băng bó một chút.
"Lý Đức." Lan Nô Tu Đốn đột nhiên gọi một tiếng, thân mình Lý Đức khẽ run lên, cúi đầu nhìn vào ánh mắt thâm thúy của y.
Chỉ nghe Lan Nô Tu Đốn tiếp tục nói: "Người bắt đi tiểu Kì, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Lý Đức miễn cưỡng nhếch khóe môi: "Đã biết, ta sẽ gọi người tới hỗ trợ."
"Không cần, ngươi trở về đi." Lan Nô Tu Đốn nhìn mảnh vải trên tay lạnh lùng cự tuyệt cậu, phất tay bảo cậu có thể đi rồi.
Lý Đức thầm mắng trong lòng chính mình quá hèn hạ, biết rõ đến đây sẽ không có gì tốt đẹp vẫn nhịn không được mà chạy tới, hiện tại như ý nguyện thấy được đổi lại một thân đầy thương tích.
Xoay người rời đi hai bước, Lý Đức nhịn không được cắn môi quay đầu lại nói: "Thúc, ngươi vì cái gì lại không còn lạnh lùng như trước? Ta tình nguyện cùng ngươi cô độc một đời." Bởi vì không chiếm được, vì thế ta tình nguyện cùng ngươi cô độc cả đời, cũng không muốn ngươi vì bất cứ ai mà động tình.
Lan Nô Tu Đốn nghe lời cậu nói xong, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười nhợt nhạt hiếm thấy: "Chỉ sợ không có cơ hội này." Đời này, y đã định phải ràng buộc vời tiểu tử kia.
Lý Đức không nói gì nữa, xoay người rời khỏi chủ trạch.
Nhìn thấy bóng dáng cao gầy của cậu, Lan Nô Tu Đốn không tiếng động thở dài, tùy tay kéo mảnh vải trên tay, thì thào lẩm bẩm: "Quả thật là càng lớn càng không trung thực."
Mọi người ngồi hoặc đứng trong đại sảnh, chờ đợi trong bất an, lần trước Lan Nô Tu Đốn và Lý Đức đã có chuyện không vui, hiện tại Lan Nô Tu Đốn lại đang tức giận nhìn thấy Lý Đức không biết sẽ có phản ứng gì hoàn toàn không thể đoán được, mọi người đều vì Lý Đức mà lo lắng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mãi đến khi Lý Đức hồn bay phách lạc đi ra tiền sảnh, mọi người nhìn thấy Nạp Tây Vương không chút sứt mẻ gì lúc này mới âm thầm thở ra.
Không đợi mọi người tiến tới hỏi han, Lý Đức đã mở miệng trước: "Niên Vân, chúng ta trở về."
Lam Đặc cùng Lan Nô Triết đã chuẩn bị tâm lý tiếp đón Lý Đức ở lại vài ngày, đột nhiên nghe thấy cậu phải đi về, nhất thời không tìm ra phương hướng, cuối cùng vẫn là Lam Đặc phản ứng nhanh nhạy: "Vương vất vả tới đây, sao không ở lại mấy ngày."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thú Sủng
Romance-Nhan Thiếu- Thể Loại: xuyên việt, đại lục dị thế, nhân thú, sinh tử, 1×1, He Nguồn: Kinzie_Vnsharing Edit: Cáo-Sắc Hồ Beta: Thổ Long-Long Phi Vân Văn án: Nhan Tử Kỳ sau khi thức dậy thì phát hiện mình bị bắt cóc, mà người bắt hắn lại không phải là...