Liễu Hoa Mai chăm sóc Trần Thiên Khanh một tháng, khi hắn có thể chống nạng đi được những bước nhỏ, thì cũng đến lúc bà quay về.
Trước khi đi còn không quên căn dặn hắn, đến kì nghỉ Quốc Khánh nhớ dẫn cả Lục Chính Phi đến C thị, làm cho Trần Thiên Khanh không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào.
"Thiên Khanh, sau này con đừng bất cẩn như thế nữa." Liễu Hoa Mai dặn dò: "Trước đây, mẹ luôn lo tính cách của con sẽ tạo nên phiền phức, nhưng lần này đến đây, mẹ không thấy lo lắng nữa."
Những lời nói này làm cho ý cười trong mắt Trần Thiên Khanh nhạt đi rất nhiều, hắn chỉ nói: "Mẹ, con đã trưởng thành."
Liễu Hoa Mai vỗ vỗ vai hắn, Lục Chính Phi cầm hành lí, hai người cùng đi.
Trần Thiên Khanh chống nạng đứng bên cửa hồi lâu, cho đến tận khi chân không chịu được, mới quay trở vào.
Câu nói của mẹ Trần làm hắn không cười nổi, Trần Thiên Khanh thực sự đã chết không biết đã đến nơi nào, còn hắn chỉ là một tội nhân trở lại quá khứ để chuộc lại lỗi lầm, có tư cách gì để nhận bà chăm sóc chứ, hắn hại chết con bà, lại chiếm lấy thân thể này... Trần Thiên Khanh ngồi trên sô pha trong phòng khách, một hồi lâu sau, mới khẽ phát ra một tiếng thở dài.
Lục Chính Phi tiễn mẹ Trần xong, quay lại thì thấy Trần Thiên Khanh đang ngủ.
Sau khi bị gãy chân, Lục Chính Phi cảm giác được sự thay đổi của Trần Thiên Khanh, gã cũng không biết sự biến hóa này tốt hay xấu, nhưng gã chắc chắn duy nhất một điều, tần suất mình và Trần Thiên Khanh cãi nhau đã giảm xuống không ít, trong một tháng này, việc đó chưa xuất hiện lần nào.
Khi Lục Chính Phi còn trẻ như lúc này thực sự rất cố chấp, Trần Thiên Khanh cũng không phải người có thể nhượng bộ, cho nên hình thức ở chung giữa hai người luôn ở trạng thái khi người này tán thành thì người kia chống đối đến cùng, chỉ cần có việc cần tranh luận thì luôn dẫn tới cái kết cãi vã lẫn nhau.
Trần Thiên Khanh đau khổ, Lục Chính Phi cũng không thoải mái.
Sự biến hóa lúc này khiến Lục Chính Phi có thể thở phào nhẹ nhõm, gã có thể cảm giác được Trần Thiên Khanh đang dần thông suốt, sẽ không chống đối mình nữa.
Lục Chính Phi vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy vẻ mặt an ổn lúc ngủ của Trần Thiên Khanh.
Bởi vì chân bị thương, nên ngày nào Liễu Hoa Mai cũng hầm canh xương cho hắn uống, Lục Chính Phi nhớ rất rõ trước đây việc mà Trần Thiên Khanh ghét nhất là uống canh thuốc bắc hầm xương này, nhưng bây giờ hắn sẽ không lãng phí một chút nào.
Theo lý thuyết khi uống thuốc bổ, thì Trần Thiên Khanh phải béo ra, nhưng trên thực tế, người hắn cũng không có nhiều thay đổi, khi nằm trên sô pha, nhắm hai mắt lại, lông mi dài cong cong, cái mũi thẳng tắp cùng làn da trắng nõn làm cho hắn giống như một vị hoàng tử trong những câu chuyện đồng thoại —- đương nhiên, trước hết nếu không nhìn đến cái chân bị bó bột chướng mắt kia.
Lục Chính Phi cũng không dựng hắn dậy mà thong thả đến bên cạnh ghế, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Trần Thiên Khanh vẫn không tỉnh, đôi môi cũng không phải mỏng, nhưng hình dạng rất đẹp, khi hôn thật thoải mái, gã có chút không kìm lòng chìm vào hương vị ngọt ngào ấy, gã chầm chậm chạm vào thân thể này, ghé vào từ bên hông Trần Thiên Khanh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hóa ra tôi là kẻ điên (full)
Short StoryTác giả: Tây Tử Tự Thể loại : Đam mỹ, hiện đại, trọng sinh, linh hồn chuyển hoán, tự công tự thụ, ngược tâm, 1×1, HE Trạng thái: Full Editor: Mộ Vũ Beta: Yến Phi Ly Tên gốc: Ngã nguyên lai thị cá thần kinh bệnh. Trần Thiên Khanh bị chính tay của Lục...