Chương 23: Em họ

587 58 2
                                    

Quốc Khánh đến ngày thứ ba, cha Trần mới về nhà.

Cha của Trần Thiên Khanh tên là Trần Thanh Dương, là một kỹ sư cơ khí, thường xuyên đi nước ngoài công tác, bình thường đều là đi hai đến ba tháng, cho nên Trần Thiên Khanh lúc còn nhỏ, hầu hết thời gian đều ở nhà với mẹ.

Có lẽ do không hay ở cùng với con trai nên Trần Thanh Dương thực sự cưng chiều Trần Thiên Khanh, tình cảm hai cha con cũng rất tốt, ít khi xảy ra mâu thuẫn.

Cùng ngày với Trần Thanh Dương trở về, một nhà cô họ của Trần Thiên Khanh cũng tới chơi.

Liễu Hoa Mai dậy từ sớm, gọi cả Trần Thiên Khanh dậy, muốn hai mẹ con cùng đi chợ.

Trần Thiên Khanh tinh thần uể oải mặc quần áo tử tế, ăn xong điểm tâm, cả người run run đi theo sau mẹ Trần và Lục Chính Phi, giống như bông hoa bị dập nát sau cơn mưa.

Lục Chính Phi hầu như chưa từng đi chợ. Ở nhà, việc mua thức ăn và nấu cơm đều có người giúp việc, gần như ít khi tự mình bắt tay vào làm, cho nên khi gã đi theo Liễu Hoa Mai ra chợ, cảm thấy cũng rất mới lạ.

Liễu Hoa Mai mua một mẻ cá tươi, một mảng sườn heo, một chút thịt bò, lại chọn thêm rau dưa cùng nguyên liệu, mới vô cùng vui vẻ trở về.

Trần Thiên Khanh không nói nhiều, ngoan ngoãn xách đồ ăn theo sau bà, ngược lại Lục Chính Phi và mẹ Trần lại cùng nhau vui vẻ nói cười, giống như hai mẹ con lâu rồi không gặp mặt.

Liễu Hoa Mai quay đầu nhìn hắn: "Thiên Khanh, đứa nhỏ này, sao không nói chuyện? Nhìn Tiểu Lục xem!"

Trần Thiên Khanh dạ một tiếng, cũng không nói gì.

Mẹ Trần không có cách nào với hắn, đành đưa tay vỗ lưng hắn một cái: "Coi chừng mẹ đánh con đấy."

Ba người vừa đi vừa nói chuyện. Trần Thanh Dương từ nước ngoài đã về đến nhà, nhìn thấy vợ đi mua thức ăn về liền gọi: "Hoa Mai, em về rồi hả."

Liễu Hoa Mai cùng Lục Chính Phi đem thức ăn vào phòng bếp, lúc này mới đi ra nói: "Con của ông chân bị gãy cũng không quan tâm một chút, tôi nói này, năm sau ông có thể về hưu thì về đi, thời gian dài quá cũng không hay."

Trần Thanh Dương sinh Trần Thiên Khanh vào độ tuổi đã ngoài ba mươi, bởi vì công việc, nên năm mươi lăm tuổi là có thể về hưu, cũng chính là sang năm.

Trần Thanh Dương rõ ràng không muốn nói tiếp vấn đề rối rắm này với vợ nữa, mở miệng nói: "Thiên Khanh, không giới thiệu bạn học với cha sao?"

Nghe được một câu "bạn học" kia Lục Chính Phi nhếch nhếch lông mày lên, cũng không phí công gã cố tình mặc cho trẻ hơn.

Trần Thiên Khanh trừng mắt liếc gã một cái: "Anh ta đã hai mươi bảy rồi, không phải bạn học của con đâu cha."

"Ồ." Trần Thanh Dương vội vàng nói: "Thật ngại quá, chú còn tưởng con là bạn học của Thiên Khanh chứ."

Lục Chính Phi nở nụ cười: "Không có vấn đề gì đâu chú, mọi người đều nói con lớn lên trông vẫn còn non mà."

Trần Thiên Khanh: "......" Anh thật sự không biết xấu hổ chút nào sao.

Hóa ra tôi là kẻ điên (full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ