Trên xe cấp cứu có mở máy sưởi, không khí ấm áp làm cho tứ chi người ta buông lỏng, sinh ra uể oải, ngay cả mùi nước sát trùng hình như cũng không nồng đặc nữa.
Quý Thiếu Kiệt cứ như vậy nhìn cô, bởi vì bị thương nên sắc mặt lộ vẻ trẻ con hiếm thấy.
Giờ phút này, Chung Tĩnh Ngôn đột nhiên cảm thấy, thật ra thì anh cũng chỉ là một người bình thường như vậy thôi.
Anh gần như không gì không làm được, có tiền có gia thế, người người đều kính sợ anh, nhưng vậy cũng vô ích. Bỏ hết những thứ này đi, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường xin cô một nụ hôn.
Cô có chút đờ đẫn, không hiểu sao người đàn ông này lại đối xử với mình tốt như vậy.
Anh trai đối xử tốt với cô, đó là phần tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nghĩ cũng không cần suy nghĩ, tình cảm này như chuyện đương nhiên, giống như đường là ngọt muối là mặn, cho nên, lúc trước khi nghe những lời nói đó của Mã Hoa, mới có thể bị tổn thương, khó khăn tiếp nhận như vậy.
Mà anh thì sao? Ông chú này, từ bốn năm trước, từ trên đường đã nhặt cô về nhà, anh đối xử tốt với cô, bá đạo với cô, đối với cô tham muốn giữ lấy, đến nỗi mãnh liệt làm cô hoảng hốt, làm cô không tự chủ được muốn trốn tránh.
Anh tựa như một ngọn lửa nóng, nhìn từ xa, ánh sáng chói mắt, nhưng lại vừa nóng vừa cháy mạnh mẽ, không biết d'đ/l'q;d sẽ thiêu đốt tất cả từ lúc nào, khiến người ta nhìn nhìn thấy sẽ sinh ra cảm giác e ngại, e ngại này ánh sáng biến mất sau bóng tối, e ngại ngọn lửa này sẽ thiêu đốt đi lụn bại.
Có người nói, một người đàn ông bày tỏ thành ý lớn nhất với một người phụ nữ, chính là nguyện ý kết hôn với cô. Bây giờ anh kết hôn với cô, nhưng mà, ai biết, một cuộc hôn nhân giống như trò đùa như vậy, thì mang theo bao nhiêu chân thành, bao nhiêu nhiệt độ?
Rốt cuộc cô cũng chỉ là một đứa bé thiếu tình yêu.
Cuối cùng chỉ là một đứa bé nằm trên lan can rỉ sắt của Cô Nhi Viện mà nhìn ra ngoài.
Nếu như có thể lựa chọn, cô càng muốn tuân theo một phần yên ổn, tình cảm phong phú, không cần tranh đoạt, không cần hoài nghi, không cần khủng hoảng. Tình yêu với cô, là kỳ hạn cả đời.
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không hôn anh.
Quý Thiếu Kiệt cũng không miễn cưỡng, trong lòng anh thật sự có quá nhiều vui sướng, cũng không vì chút kỳ quặc của cô mà bị ảnh hưởng, anh đưa tay ra nắm lấy cằm cô, ngược lại quở nhẹ, "Bảo bối, về sau, không cho phép em tuỳ tiện ngăn chặn thân thể mình trước dao găm nữa. Chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé này của em. . . . . . ! Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân, suy nghĩ thấu đáo là anh đã cám ơn trời đất rồi."
Steven, thư ký La, bác sĩ Vương đều ở đây, trên thực tế Chung Tĩnh Ngôn ngốc ở bệnh viện cũng không có tác dụng gì lớn.
Nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ mà anh trai gọi tới trên điện thoại Trịnh Hiểu Tuyên, cô đành phải về nhà họ Chung trước.

BẠN ĐANG ĐỌC
Cưng Chiều Vô Hạn [21+]
General FictionTác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sắc Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn Trạng thái: Full Thể loại: Hiện đại - Sủng Độ dài: 78 chương Editor: Trần Thu Lệ Converter: ngocquynh520 Giới thiệu vắn tắt 1: Ở trước mặt thế giới, toàn thân anh đều c...