Chương 71

318 4 0
                                    

Xe Chấn Thanh dừng lại dưới cây ngô đồng ngoài đại viện đợi cô.

Gương mặt anh tuấn rực rỡ trong ngày đông giá rét mỉm cười với cô, thấy cô đi ra từ trong đại viện, xuống xe nghênh đón, kéo bàn tay nhỏ bé của cô chà xát vào trong lòng bàn tay, hà hơi nóng trong miệng ra, nhìn cô cười, "Lạnh không?"

"Không lạnh." Chẳng biết tại sao, anh trai làm như vậy lại khiến lòng cô càng thêm chua xót khó chịu.

"Lạc Lạc, anh trai dẫn em đến một nơi, Chấn Văn đã đợi ở đó rồi."

Bọn họ lên xe, Chấn Thanh cúi người cài dây an toàn cho cô, đặc biệt nhẹ nhàng nói, "Ngồi vững, chúng ta lên đường nha."

Thế nhưng phần nhẹ nhàng này, lại làm cho cô lo lắng.

Anh trai không thể nào không biết chuyện trên báo, thế nhưng anh lại biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Cô không biết lần này trở về nước, rốt cuộc là đúng hay sai.

Có thể được gặp lại các anh, là thu hoạch lớn nhất của cô. Nhưng mà, nếu như vì vậy mà mang lại phiền phức và tổn thương lớn như vậy cho các anh, vậy cô tình nguyện không trở về.

Cô không khỏi nghiêng mặt nhìn Chấn Thanh, ngày hôm ầm ĩ trễ như vậy, hôm nay anh vẫn phải đi làm như thường, dưới mí mắt là một vòng thâm đen.

Làm lãnh đạo mới nhậm chức của thành phố, mấy ngày nay anh đang đối mặt những cơn mưa gió, em ruột không tuân theo quy định, anh em loạn luân, liên tiếp, chuyện nào đối với anh cũng d'đ/l'q;d đều mang tính huỷ diệt, dù cô chỉ là làm người đứng xem, dường như cũng có thể cảm nhận được cái loại áp lực trầm trọng đó.

Bốn năm qua, anh và Chấn Văn đều sống rất tốt, tuổi trẻ tài cao, mấy năm sau sẽ hoàn toàn quên cô em gái này, cùng kết hôn với Phương Thanh Ngọc hay là một cô gái may mắn nào đó, có thể hạnh phúc bình tĩnh sống hết một đời, cần gì phải lựa chọn con đường đầy bụi gai ba người cùng đi.

Có lẽ gặp nhau lần nữa chính là bản thân cô sai lầm, nếu đã có thể yên ổn tách ra bốn năm, thì có thể tách ra bốn mươi năm, tội gì lại phải quấn lấy nhau.

Cách lâu như vậy, có lẽ cô thật sự không cần thiết cố chấp trở lại lúc ban đầu nữa.

"Anh, ngày mai em đi rồi, anh sẽ không cần vất vả như vậy nữa." Cô không nhịn được nói, trong giọng nói, đúng là vẫn còn mang theo buồn bã và mất mác.

". . . . . . Làm sao có thể vất vả?" Đúng lúc dừng đèn đỏ, Chấn Thanh kép phanh tay, quay mặt sang nhìn cô mỉm cười, hàm răng trắng như tuyết, "Lạc Lạc, chỉ cần em ở bên cạnh bọn anh, mỗi một phút đều là hạnh phúc. Khi không có em, bọn anh mới cực khổ." Trên mặt anh tràn đầy cưng chiều, nắm lấy tay cô đang đặt trên đầu gối.

Trong lòng Chung Tĩnh Ngôn đau xót, "Anh, em. . . . . ."

Đột nhiên, một cái cái gì đó nện vào cửa sổ xe bọn họ, phát ra tiếng "Bốp" thật lớn.

Chung Tĩnh Ngôn bị sợ đến quay đầu, trên cửa sổ xe, bị người ta đập một quả hồng hồng, nước bắn tung toé như máu.

Cưng Chiều Vô Hạn [21+]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ