Blue

454 36 2
                                    

Trước cả khi kịp nhận thức bản thân mình là ai, tôi bị choáng ngợp bởi vùng khoảng không xung quanh mình.
Hoặc lẽ ra, tôi nên cảm thấy thế.

Tất cả mọi thứ đều có màu xanh. Nó không phải thứ sắc xanh dịu nhẹ như những tán cây. Cũng chẳng phải màu xanh mát mẻ của cả bầu trời. Màu xanh mà tôi nhìn thấy đã ngưng đọng đến một độ đặc tuyệt đối, quánh đến mức có thể khiến cho cả hai lá phổi bị bóp nghẹt.

Tôi đưa tay mình lên.

Nó cũng có màu xanh.

Toàn bộ chi tiết, từ kẽ móng hay những đường gân nổi hằn trên da đều chỉ có duy nhất một màu xanh nhợt nhạt.

Tuy nhiên, lạ thay, tôi lại không lấy làm bất ngờ lắm.
Và, tôi bước đi.

Tôi thậm chí không thể nghe thấy tiếng những lớp vải trên trang phục sột soạt, hay tiếng quằn mình rậm rạp của ngọn cỏ dưới đế giày. Bỗng chốc tôi đứng lại, cố gắng hít vào thật sâu.

Rồi thở ra.

Ah, đến tiếng tim đập cũng chẳng thấy nữa.

Vậy là tôi chết rồi sao?

Quả vậy, tôi ngước mắt nhìn xung quanh. Giống như là chính tôi, đang dần bị màu xanh của cả thế gian này nuốt chửng.
Thật lạnh lùng quá mà.
Nhưng ổn thôi.

Tôi dừng lại, ngồi xuống, cuộn cơ thể lại như một đứa trẻ sắp chào đời. Nhưng ngay cả khi nhắm mắt, tôi vẫn bị thứ sắc xanh mụ mị đó trùm lấy.
Tôi dụi đầu vào vòng tay, lắc qua lại cái lọn tóc rủ xuống giữa trán.

Thôi nào.

Nhanh lên đi.

Nuốt chửng tôi đi.

Xin hãy để tôi chìm vào, hợp làm một với thế gian này.

Xin hãy để cái tôi ích kỉ này biến mất trước khi cảm nhận được sự đau khổ.

Thế rồi, nước mắt tôi chậm rãi rỏ xuống. Thứ chất lỏng không màu, lập tức bị không gian xanh chói mắt hấp thụ. Tan biến.
Rồi tôi cũng sẽ tan biến.

- Thật ra thì tớ không muốn chết đâu.

Tôi thì thầm khe khẽ với khoảng đất dưới chân.

- Nhưng tớ cũng chẳng muốn thấy ai phải chết cả. Không gì có thể trả giá cho những tội lỗi tớ đã gây ra.

Khi tôi nhắn nhủ những lời cay đắng ấy, mặt đất từ từ nhũn ra, hoặc là chân tôi và nửa cơ thể đang bắt đầu tan chảy.

Giống như bông tuyết cuối cùng của mùa xuân.

Cậu biết đấy, mùa xuân chỉ tới vào lúc những bông tuyết đã bắt đầu biến mất.
Nhưng những bông tuyết đáng yêu ấy, chẳng phải cũng xứng đáng được nhìn thấy một mùa xuân đẹp đẽ hay sao?

Này, tớ đã cố gắng sống sót qua cả một mùa đông giá lạnh rồi.

Chẳng lẽ tớ không thể đón nhận một mùa xuân cho riêng mình à?

Tôi không hiểu tại sao những suy nghĩ đó lại xuất hiện nữa. Thật là nực cười.

Thực tế lên đi.

<Sword Art Online Fanfic> Hoa Hồng Xanh Nở Giữa Bầu Trời Đêm (EugeoxKirito)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ