Ngày ấy... đã bắt đầu như thế nào?
...
- Yujio, lần sau phải nhớ không được thức khuya học nữa nhé...
Cô bé Arisu tì bàn tay xuống mép đệm, an ủi người bạn thân bị ốm bằng cách đưa cho cậu cốc sữa ấm. Thằng nhóc có đôi mắt đen láy tên Kazuto thì ngồi ở cuối tấm đệm phụng phịu, hôm nay cậu mới kiếm ra trò vui trên trường lớp mà Yujio lại nghỉ học. Nhận lấy cốc sữa từ tốn, uống một ngụm nhỏ, cậu bé mặt mũi đỏ bừng đang vùi mình trong chăn chỉ ho khẽ, xin lỗi rồi lại cảm ơn.
- Tớ sẽ đi học lại sớm mà...
- Hmp, tớ không giận cậu đâu, Yujio phải nghỉ tốt vô nhé.Cả Arisu và Kazuto cùng đưa tay, vỗ vỗ lên mái tóc nâu nhợt nhạt của cậu.
Yujio quá mệt để phản kháng, đêm qua một cơn sốt ập đến và thiêu cháy đầu óc cậu bằng sự choáng váng. Cậu bé lại không phải kiểu người thích làm phiền cha mẹ, nên cứ im thít mà chui vào chăn ngủ. Báo hại sáng nay sốt cao hơn, chẳng cả ngồi dậy được nữa. Trước sự quyến luyến của bộ ba, mẹ Yujio mới nhẹ nhàng vỗ đầu từng đứa một, nhắc nhở.
- Kazu, Arisu, hai con cũng nên đi học đi? Sắp muộn giờ rồi đó.
- A, vâng! Chúng con chào cô! Yujio, trưa gặp lại nhé!
- Trưa gặp...Vẫy tay, Yujio khe khẽ chào, cậu chớp đôi mắt nặng nề theo dõi bóng hai người bạn mờ dần sau cánh cửa phòng. Thấy mẹ còn ngập ngừng cạnh mình, Yujio chủ động gượng cười.
- Mẹ ơi, mẹ cứ đi làm đi, con không sao đâu, trán con hết nóng rồi.
- Ừm, đừng quá sức việc gì nghe chưa? Hôm nay bố mẹ sẽ về sớm thôi.Về sớm...? Hẳn cha mẹ sẽ lại mải mê cày cuốc cho tới khi mặt trời lên đến đỉnh đầu.
Sau cùng, bố mẹ cậu là nông dân, Yujio không thể đòi hỏi họ dành cả sáng chỉ ở nhà trông cậu. Yujio hiểu, gánh nặng kinh tế của bố mẹ là động lực lớn nhất đời cậu, thật không muốn làm họ phiền lòng chút nào...Dần dà, căn nhà nhỏ nghèo nàn chẳng còn âm thanh nào khác ngoài tiếng những loài động vật nhỏ chạy nhảy sột soạt và tiếng cửa bị gió đẩy lạch cạch. A, muốn nghe thấy giọng của Kazuto và Arisu quá. Trường học hôm nay sẽ có gì nhỉ...Nghĩ nhiều cũng khiến đầu óc căng lên, đau nhức. Hẳn mẹ đã khóa cửa rồi, có lẽ cậu sẽ tạm quên đi mọi việc, nhắm mắt ngủ một giấc...
Đó là lúc, một đợt rung lắc mạnh tấn công căn nhà.
G-Gì vậy? Tấm đệm của mình đang rung lên sao?
Không, không chỉ mình, mọi đồ vật đều đang rung lên. Có phải là... một trận động đất không?Yujio lập cập vùng dậy, nhà cậu nhỏ, chỉ có hai gian phòng là bếp và phòng khách, đêm đến cũng là phòng ngủ luôn. Căn phòng chính ngoài chiếc tủ đựng ấm chén, tủ sách, chăn đệm và hai bộ bàn ghế gỗ thì hầu như không còn gì đáng nói. Nhưng cứ đà này, một trong hai chiếc tủ đổ xuống đầu cậu cũng sẽ không phải điều quá bất ngờ. Yujio không thể lánh vào bếp, nó chất đầy dụng cụ. Mà dù cậu có cố cũng không thể, vì cơn rung lắc ngày một mạnh làm chân cậu đứng chẳng vững nữa.
- Bố ơi! Mẹ ơi!
Bất lực và sợ hãi, Yujio bám vào cánh cửa chính kêu lên, nhưng nó bị khóa ngoài. Cửa sổ với những thanh gỗ chữ thập bảo vệ không đủ chỗ để trèo qua. Trong phút chốc cậu nhận ra mình đang bị đặt vào tình thế nguy hiểm. Phải làm gì đó khác, bố mẹ hẳn đang ở ngoài đồng, anh chị cũng đã đi học sớm, Kazuto và Arisu cũng không còn ở đây, chắc chắn nhà trường sẽ đưa họ xuống hầm trú ẩn tránh động đất...
Như một phương pháp cứu cánh cuối cùng, Yujio cuốn mình vào trong chăn đệm và ngồi rúm ró ở một góc phòng.
Cơn động đất tiếp tục làm khả năng giữ thăng bằng của mọi vật suy yếu. Những tiếng động lớn của đồ vật va chạm với sàn nhà càng làm cậu ớn lạnh. Sợ phát khóc đi được, nhưng phải bình tĩnh, chắc chắn bố mẹ sẽ về sớm, sẽ giúp cậu mà...
BẠN ĐANG ĐỌC
<Sword Art Online Fanfic> Hoa Hồng Xanh Nở Giữa Bầu Trời Đêm (EugeoxKirito)
أدب الهواةYujiKiri là cái OTP mình đu kịch liệt nhất từ trước đến giờ. Cả hai đều là những chàng trai đáng mến và xứng đáng có được hạnh phúc. Đây là vài cái fanfic mà mình nghĩ ra khi đọc LN và xem Anime. Vì ý tưởng thường nảy ra bất ngờ nên các bạn nhớ để ý...