16*

2.6K 171 9
                                        

Cũng được 2 tuần sau cái hôm hai người đường ai nấy đi, nhưng thay vì lúc nào cũng đem cái tâm trạng đau khổ chỉ để khiến mọi người thương hại và chẳng đem được vinh dự gì về cho công ty thì Seungcheol sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình, với lại đây cũng là cách duy nhất để quên đi mọi thứ

Đó là anh nghĩ vậy thôi

Việc người mà mình hết lòng yêu thương kêu chia tay thì sao mà có thể khiến anh bình tĩnh được, chính vì thế Seungcheol hầu hết dành thời gian cho việc làm, còn về mấy cái khác thì ăn không đủ bữa, ngủ cũng không đủ giấc, ngày qua ngày vò đầu trong đống tài liệu khiến cho những đồng nghiệp lẫn hậu bối bên dưới cũng lo lắng đứng ngồi không yên cho sức khoẻ của anh

"Cộc cộc"

Seungcheol còn đang đối mắt với cuốn sổ dày cộm kia thì bỗng chốc có tiếng gõ cửa bên ngoài, anh ngước lên, nheo mày khi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa cửa, khoanh tay nhìn mình với cái ánh mắt bất lực

- Anh còn tính gây áp lực cho bản thân đến bao giờ đây hả? tin tức cũng đã nguội đi rồi còn gì

- Dù vậy thì tôi vẫn phải làm việc

- Uầy anh giờ nhạt nhẽo hơn trước nữa chứ

Seungcheol thở dài, tháo bỏ mắt kính xuống bàn rồi ngước lên, mặt hiện rõ hai chữ phiền phức tia thẳng người nọ

- Jisoo, anh cần gì?

- Còn gì nữa? dẹp đống tài liệu đó và đi ăn trưa với tôi, nhìn anh gầy rõ ra luôn đấy, với thiếu sức sống nữa, trông như zombie í

- Tôi không-

- Anh ngon mà từ chối, tôi đứng đây luôn đấy

Cuối cùng vẫn phải đi, bây giờ thay vì chọn đi thì không chỉ được tên Jisoo đó khao mà còn được hóng tí không khí, còn hơn là ngồi làm việc trong văn phòng trong khi đối diện là cái gương mặt nhìn mà khó ở của cái con người nào đó

Cả hai ghé vào quán ăn sát bên, trong quán cũng chẳng quá đông khách, không gian cũng không có gì gọi là chật hẹp, rất vừa ý Seungcheol, như bình thường, cả hai gọi món này nọ rồi cứ thế không khí chợt trầm đi

Seungcheol để ý Jisoo nãy giờ cứ úp úp mở mở làm anh không chừng cũng đoán được ý của cậu, thế là không tí do dự, anh hỏi

- Cậu đang muốn hỏi một cái gì đó liên quan đến Jeonghan đúng không?

Bị dính trúng tim đen, dù sao cũng không giấu được lâu với Seungcheol, Jisoo bật cười bất lực rồi sau đó lại chuyển sang thở dài

- Tôi mất liên lạc với Jeonghan rồi

- Ừm

- Ừm là ừm cái gì!? là mất liên lạc đấy!! tôi và cậu ấy là bạn thân lâu năm mà nỡ lòng nào, không lẽ chỉ vì cậu và cậu ấy- à không....xin lỗi

- Tôi không để bụng đâu

Và rồi bầu không khí lại trầm hơn khi nãy, nhưng may thay đồồ ăn ngay sau đó cũng được mang ra, may mắn đã kịp cứu rỗi tình hình căng thẳng này

Seungcheol dù nhìn thì không có để tâm nhưng thực chất là đang đấu tranh dữ dội lắm đấy

Mất liên lạc? hẳn là Jeonghan đã thay đổi mọi thứ để không ai có thể tìm ra mình, ngay cả anh cũng không. Nếu đúng là như thế thì anh cũng vô vọng rồi, Jeonghan đã chọn cách này thì anh đây cũng chẳng biết làm sao để thay đổi nó

cheolhan ; you are my sunshineNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ