-- " Thái Tử không hay rồi...hộc...hộc.... Thái..... Thái...... Thái Tử Phi........hộc.....hộc....... "___ tên lính canh hớt hả từ bên ngoài chạy vào đại điện. Vừa hay giờ thượng triều đã kết thúc, chỉ còn Nhất Bác và vài vị đại thần nán lại thảo luận về vấn đề vừa rồi trên triều. Thấy tên lính kia nhắc đến Thái Tử Phi liền giơ tay ra hiệu cho đám quan lại dừng việc bàn luận, còn mình nghiêm mặt, mày có chút cau lại nhìn người kia :
-- " Thái Tử Phi có chuyện gì? Mau nói. " ____ Thanh âm phát ra có đôi phần mất kiên nhẫn.
-- " Thái Tử Phi.......mất tích rồi, nô tì bên cạnh Thái Tử Phi đang đợi người ngoài Vương Triều Môn*"
(*Vương Triều Môn: Cổng lớn của chính điện)
-- " Một đám phế vật " ___ Nhất Bác tức giận phất ống tay áo bước thật nhanh về phía cánh cổng bỏ lại đám quan đại thần đứng đó thầm thì to nhỏ.
Vừa bước ra khỏi cổng, Nhất Bác liền thấy A Ninh đang đi lui đi tới, trên tay cầm một cầm một đôi giày và dải lụa đen nhạt, chỉ cần nhìn sơ cũng biết là từ bộ y phục của Tiêu Chiến mà ra. Đôi lông mày của Nhất Bác càng ngày càng dính chặt vào nhau, hắn bước tới nắm chặt cổ tay A Ninh để cô dừng lại, hằn giọng :
-- " Những thứ này........ "
-- " A Thái Tử, A Ninh đáng chết, là A Ninh không tốt không theo kịp chủ tử lại bị lạc mất người rồi. Thái Tử..... A Ninh đáng chết. " ____ A Ninh quỳ xuống từng lời nói ra có đôi phần nghẹn lại, đôi mắt cụp xuống ngấn lệ.
-- " Hắn lại tự ý ra khỏi tẩm cung? "
-- " Lúc nãy chủ tử bảo muốn đi tìm Thái Tử, đến cả giày và y phục còn chưa kịp mặc xong.........liền vội........chạy đi mất, A Ninh chạy theo không kịp nên mới lạc mất chủ tử. Người tới đây chưa lâu, A Ninh sợ chủ tử sẽ đắc tội với vị Nương Nương nào đó nên to gan quấy rầy lúc Thái Tử đang bàn đại sự. Mong Thái Tử tha tội."
-- " Ngươi..............bỏ đi....ta sẽ phái người đi tìm, ngươi đến Viên Hòa Điện* nghe ngóng xem Hoàng Hậu là khi nào hồi cung, lập tức báo lại cho ta" ___Nói xong liền quay lưng hất tay bảo đám thị vệ chia nhau đi tìm.
(* Viên Hòa Điện: Nơi thờ Phật và gia tiên.)
-- " Vâng.....Thái Tử nô tỳ đi ngay"Nói cho cùng cũng không thể trách A Ninh, tính cách của người kia đến hắn còn không nổi, sáng nắng chiều mưa trưa lại trúng gió, đây cũng đâu phải lần đầu Tiêu Chiến bị lạc. Hai tuần trước chẳng phải cũng vì ham ăn mà bị lạc vào lãnh cung sao? Lần đó cũng khiến cho Nhất Bác hắn một phen điên loạn lục tung cả hậu cung. Còn ai đó thì chính là rảnh quá sinh nông nổi, thấy khung cảnh nơi đây hoang tàn cỏ phế liền ra sức phụ dọn dẹp, nhổ hoa ở ngự hoa viên vào trồng, còn là những loại hoa quý nhất, đẹp nhất và các chậu hoa cống phẩm của sứ giả các nước dâng lên mừng thọ Hoàng Thượng. Sau đó, cảm thấy đói rồi thì hốt tạm gà chiến của Ngũ Hoàng Tử nhốt cạnh hồ sen để gói gà lại đem đi, tự mình xuống hồ hái thêm vài lá sen nướng lên cùng ăn với những người trong đó. Khiến Ngũ Hoàng Tử kia chông thấy liền đi ăn vạ đòi Thái Tử bồi thường cả vật chất lẫn tinh thần, Nhất Bác phải lấy Tiểu Kê Mạn mà hắn yêu quý nhất để đổi lấy đống xương mà thê tử tốt của hắn để lại, cùng với chậu bỉ ngạn hắn tốn công phí sức bao ngày bao đêm chăm sóc đến lúc nở hoa cũng cho mất. Ăn no chơi đủ mới hỏi đường về nhà, đã vậy lúc về đến tẩm cung thấy Nhất Bác hắn ngồi ngoài hậu viện còn không thèm ngó lấy một cái, để con người kia đen mặt ngồi đấy còn mình thì leo lên giường đánh một giấc đến sáng. Lần này lại bị lạc rồi còn không mau tìm về, không thể lường được phải đền bù thiệt hại gì nữa đây, lần trước hắn đã cấm túc để Tiêu Chiến khỏi chạy lung tung, cắt giảm phần bánh quế hoa của anh để anh hối cải. Nhưng rồi đâu cũng hoàn đấy, lần này tìm được nhất định phải sử lý thật đẹp để anh có một bài học nhớ đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
(BJYX) Thái Tử Điện Hạ Cầu Ngươi Đừng Sủng Ta (Bác Quân Nhất Tiêu)
Fanfiction-- Thể loại: đam mỹ, cổ trang, xuyên không, sinh tử văn. -- Đây là tác phẩm đầu tay nên sẽ có nhiều thiếu sót mong nhận được những lời góp ý. Chân thành cảm ơn. -- Truyện mang yếu tố tưởng tượng phong phú không liên quan đến người thật tránh nhữn...