--" Bảo bối của ta các người cũng dám đụng? "_____Lưỡi kiếm của Nhất Bác mang đầy sát khí chĩa thẳng vào giữa trán Lão phu nhân, nếu không phải Tiêu Chiến kịp thời ngăn lại hắn đã gây ra một việc tày đình rồi cũng nên. Hai mắt Nhất Bác lúc này đầy oán hận, đảo quanh một vòng tất cả những người có mặt ở đấy rồi lại cúi xuống nhìn anh. Hắn nhếch môi cười, một nụ cười đau thương nhìn người hắn yêu, ngay trước mắt hắn, toàn phần lưng đều nhuộm một màu đỏ thẫm của máu. Hắn từ từ thu kiếm lại, cúi xuống ôm lấy thân ảnh đã kiệt sức kia vào lòng, thanh âm yếu ớt của anh vang lên bên tai hắn khiến con tim hắn quặn lại.
-- " Cậu tới rồi! ....thật tốt " ____Tiêu Chiến mỉm cười bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào mặt hắn rồi từ từ thiếp đi, yên ổn nằm trong vòng tay hắn.
--" Không biết là Thái Tử lại đến sớm như vậy, không tiện nghênh đón từ xa lão thần có tội "____ Lão phu nhân vì tuổi đã cao chậm rãi quỳ xuống hành lễ.
--" Các người là đang muốn tạo phản?"___Nhất Bác tức giận quát lớn.
--" Lão thần tuyệt đối không có ý đó, mong Thái Tử minh xét"
--" Chính mắt ta nhìn thấy ngươi còn dám giảo biện? "____ Nhất Bác ôm anh trên tay muốn bước ra khỏi phòng nhưng lại bị người làm chặn lại.
--" Đây là chuyện của gia tộc, người phạm tội phải sử theo gia quy, Thái Tử người làm như vậy thật không đúng"____Lão phu nhân từ từ đứng dậy bình tĩnh nói.
--" Người, ta muốn đem đi các người dám cản? "
--"Lão thần.... không dám"____ Lão phu nhân phất tay bảo đám người kia lui ra rồi nói tiếp:
--" Thái Tử, người muốn đưa người đi cũng được nhưng mà số trượng còn lại lão thần vẫn phải tính, nếu người không muốn Nhiễm nhi gánh thêm tội hy vọng người nên suy nghĩ lại"
Nhất Bác ôm anh trên tay, đi một đoạn ra đến gần cửa bỗng dừng lại, từng thanh âm phát lên ba phần đe dọa, bảy phần sát khí, như một lời cảnh cáo với từng người đang có mặt tại đây: " Chuyện này.......vẫn chưa xong đâu" __ Sau đó trực tiếp ra khỏi Bắc Đường phủ đến tìm đại phu chữa trị cho anh.
--" Ngươi bảo vệ họ, đáng không? "____ Vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến mỗi lúc một chặt, nhìn anh vì đau đớn mà bất tỉnh sự kiên nhẫn trong người hắn tan biến. Hắn chỉ muốn ngay tại đây, ngay bây giờ, ngay lập tức đem từng người, từng người một.....giết không còn một ai, nhưng hắn làm không được......vì Tiêu Chiến bảo vệ họ.
Nhất Bác vừa đi khỏi, không khí ngột ngạt trong phòng giảm đi một nửa, Lão phu nhân vẫn là người bình tĩnh nhất từ nãy đến giờ, sống đến từng tuổi này còn có chuyện gì là chưa từng trải? Bà vẫn im lặng, quan sát cử chỉ của Nhất Bác đối với Tiêu Chiến trong khi những người ở đây đều đứng ngồi không yên. Lão phu nhân không nói gì, mỉm cười chống gậy bước ra khỏi phòng thờ. Hành động của bà khiến ai nấy đều lấy làm lạ, nhưng cũng chỉ dám bàn tán một lúc rồi lại tản ra quay lại với công việc thường ngày.
A Ninh chạy theo sau Nhất Bác đến một y quán gần đó, cô đứng ngồi không yên trong lúc đại phu đang chữa trị. Nhất Bác cũng không kém, hắn ngồi phịch xuống ghế rồi lại đứng lên đi qua đi lại, lâu lâu lại nhìn vào phía trong, được một lúc cơn giận lại không kiềm nổi quay sang A Ninh quát lớn:

BẠN ĐANG ĐỌC
(BJYX) Thái Tử Điện Hạ Cầu Ngươi Đừng Sủng Ta (Bác Quân Nhất Tiêu)
Fanfiction-- Thể loại: đam mỹ, cổ trang, xuyên không, sinh tử văn. -- Đây là tác phẩm đầu tay nên sẽ có nhiều thiếu sót mong nhận được những lời góp ý. Chân thành cảm ơn. -- Truyện mang yếu tố tưởng tượng phong phú không liên quan đến người thật tránh nhữn...