5

4.1K 310 11
                                    

Chính miệng Soobin đã nói rằng muốn đợi cậu, đợi đến khi cậu yêu hắn.

Nhưng chính cái giao kèo này của hắn làm cậu cảm thấy thật nực cười. Hắn thế nào lại muốn chơi trò mèo vờn chuột? Căn bản đối với cậu cũng chẳng có một chút tác động gì.

Những gì mà Soobin đã gây ra cho YeonJun, e rằng cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho hắn được.

...

Một ngày mới nữa lại đến, nhưng có vẻ như hôm nay là một ngày khá đẹp trời. Ánh nắng nhè nhẹ trải dài bên ô cửa sổ, YeonJun ngồi trên giường ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Khung cảnh lại một lần nữa tác động đến tâm tình, YeonJun chính là mãi cũng chẳng thôi hoài niệm về quá khứ. Còn nhớ trước đây cậu một thời đã từng nỗ lực đến nhường nào để có thể đỗ đại học cùng một nơi với Beomgyu.

Mặc dù cả hai đều không cùng trường nhưng cuối tuần Beomgyu vẫn sẽ dành thời gian đến đón cậu đi chơi. Không đi ngắm biển thì cũng là leo núi hoặc thỉnh thoảng được nghỉ dài hạn thì lại cùng nhau về quê. Chỉ cần có thể cùng nhau từng ngày từng ngày đi qua như vậy thôi đối với YeonJun cũng đã đủ mãn nguyện lắm rồi.

Thật ra trong khoảng thời gian đầu khi cả hai bắt đầu mối quan hệ yêu đương, về phía gia đình đã phản đối rất nhiều. Một phần vì định kiến xã hội khắt khe, một phần vì họ nghĩ rằng cả hai đều chỉ đang tìm đến một cảm giác mới lạ chứ hoàn toàn không muốn gắn bó lâu dài. Nhưng có lẽ thời gian là vũ khí tàn nhẫn nhất cũng là thước đo có thể chứng minh được mọi thứ trên đời. Cho nên mọi sự chân thành sớm muộn cũng đã được chấp nhận một cách xứng đáng.

YeonJun bất giác mỉm cười. Lại nhớ anh rồi! Đã xa nhau lâu như vậy nhưng bản thân lơ là một chút là lại nghĩ về anh.


Ước mơ khi xưa đã không thể cùng anh thực hiện rồi. Cho nên cậu chỉ còn một ước nguyện duy nhất chính là có thể trốn được ra ngoài, cùng Beomgyu rời khỏi nơi này, rời khỏi con người đáng sợ kia, đến một nơi mà không ai biết, không ai có thể tìm được.

Tình yêu này đến khi nào mới có thể trở về những ngày tháng tốt đẹp đây?

Đến khi nào mới có thể tương phùng đây?

Nhìn về vòng xích kia, bao nhiêu tôn nghiêm và lòng tự trọng coi như đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi.

Hắn nói muốn được cậu tha thứ? Làm cách nào để tha thứ?

"Tôi mang cơm vào đây."

Mải đằm mình vào nhưng suy tư, đến khi có người xuất hiện đằng sau lên tiếng lại khiến cậu nhất thời giật mình.

Thì ra là dì Mae, người hằng ngày vẫn đều đặn mang cơm cho cậu. Trên gương mặt người phụ nữ này có thể thấy rõ được vẻ đôn hậu. Dì vốn đã cao tuổi, thời gian đã in hằn lên trên da thịt tạo nên những nếp nhăn rõ ràng trên khuôn mặt. Dì Mae là một người tốt bụng cũng là người đã từng chứng kiến cậu bị Choi Soobin hành hạ thống khổ đến như thế nào. Dì Mae đối với cậu có bao nhiêu là thương xót, nhưng có thương xót bao nhiêu cũng không thể làm gì được gì, căn bản là không có khả năng.

/SooJun - BeomJun/  Tăm TốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ