28

2.5K 220 3
                                    

Thời gian không ngờ lại là thứ vô tình nhất. Tất cả những gì đẹp đẽ vốn tưởng chừng như sẽ kéo dài suốt đời suốt kiếp, nhưng ở một thời điểm nhất định nào đó lại phải ngậm ngùi chấm dứt bởi sự tàn khốc của thời gian. Còn bản thân chúng ta đã bị nó cuốn trôi đi thật xa thật xa khỏi nơi dừng chân ban đầu.

Ngày ấy cứ ngỡ hiện tại ra sao thì sau này vẫn sẽ như vậy, nhưng đến khi đối diện với hiện tại mới ngỡ ra rằng sự thực lại quá đỗi khác xa so với tưởng tượng. Thứ gọi là khoảng thời gian đẹp đẽ ấy chỉ là tạm thời mà thôi.

Tình bạn giữa YeonJun, Soobin và Beomgyu của ngày ấy chính là đẹp đẽ như vậy, nhưng cho đến hiện tại lại bị tình yêu và hận thù chi phối đến cứu vãn cũng không được nữa rồi. YeonJun tự nghĩ nếu như ngày ấy chính mình không ích kỉ đáp nhận tình yêu của Beomgyu thì có phải bây giờ đã tốt hơn rồi hay không. Nhưng chính là nghĩ mãi cậu cũng không hiểu nổi tại vì sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến như vậy. Chỉ có hận thù tồn tại, ngoài hận thù thì cũng chỉ có hận thù mà thôi.

Kể từ ngày cậu nói ra những lời tuyệt tình với Beomgyu đến nay đã gần một tháng trôi qua. Ngày hôm đó trời đổ mưa rất to, rất lâu. Từ bên trong những ô cửa sổ của tầng hai cậu nhìn thấy thân ảnh của anh ấy vẫn thất thần đứng dưới mưa như vậy. Những hạt mưa nặng trĩu thấm đẫm lên lớp áo mỏng của anh, khiến trái tim vốn yếu mềm của cậu không khỏi nhói đau, thật sự rất muốn cầm một chiếc ô chạy đến đưa cho anh. Nhưng chính là không thể được, chình là bất lực chỉ còn cách nhìn anh như vậy, cho dù bản thân không đành lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

Ngày hôm đó YeonJun cũng đã khóc rất nhiều, đến nỗi cả hai mắt đều sưng mọng cả lên. Còn về phần Choi Soobin từ lúc đưa cậu về phòng ngủ thì hắn đã tự nhốt mình vào thư phòng cả một đêm. Không một ai có thể biết được hắn đã suy nghĩ những gì,  cho đến khi chính bản thân hắn đưa tay chạm lên khuôn mặt mình, mới ngỡ ngàng nhận ra ở những ngón tay truyền đến một cảm giác ẩm ướt.

Mỗi người đều có một mặt yếu lòng của riêng mình, chỉ là cách thể hiện khác biệt, không ai giống ai mà thôi. Có một số người sẽ bộc lộ hết tất cả ra bên ngoài, còn một số khác lại cố gắng dấu đi thật kĩ sự bi thương đó thật sâu trong lòng và bao bọc nó lại bởi sự cứng rắng bên ngoài.  Nhưng so về độ bi thương thì căn bản tất cả đều như nhau mà thôi, đều sẽ bị ngoại cảnh tác động đến, đều sẽ đau đớn.

Và rồi kể từ ngày đó một chút tăm hơi của Beomgyu cũng không còn nữa, giống như đã triệt để rời khỏi thế giới của YeonJun. Không còn lén lút liên lạc, không còn sốt ruột như điên chạy đến tìm cậu, không còn âm thầm đưa cậu đi, không còn bất chấp nguy hiểm để cứu cậu nữa. Tất cả tựa như bị cơn mưa của ngày hôm đó cuốn trôi đi sạch sẽ không còn dấu vết.

Nói không hụt hẫng chính là nói dối, không đau lòng chính là gạt người. Cậu thật sự không muốn trở thành như vậy, nhưng phải làm sao được đây, ngay cả cuộc sống của cậu mà chính cậu cũng không thể quyết định được thì làm sao dám nghĩ đến cái gọi là hạnh phúc.

Hiện tại cậu vẫn đang ở nhà cùng ba mẹ, như lời hứa, Choi Soobin đã mua một căn biệt thự ở ngoại thành gần biển để ba mẹ YeonJun an dưỡng. Nhìn thấy được cuộc sống tuổi già của ba mẹ mình được đầy đủ và chu toàn cậu cũng cảm thấy biết ơn Soobin.

Đối với YeonJun thì bây giờ đây cậu chỉ còn có ba mẹ mà thôi, đã nhiều năm không thể hiếu thảo trả ơn thì hiện tại cậu sẽ bù đắp lại tất cả, đây chính là mục tiêu duy nhất của cuộc đời cậu, cho dù không muốn cưới Choi Soobin đi chăng nữa thì cũng đã hết còn đường lui rồi.

Trên đời này luôn có những thứ có tránh cũng không tránh được, có trốn cũng không thể thoát. Thật ra, một tháng này là cậu vừa muốn chăm sóc cho ba mẹ lại vừa muốn tránh mặt Choi Soobin. Vốn định sẽ dùng khoảng thời gian này để thư thái tinh thần sau khủng hoảng một chút nhưng lại không ngờ nhanh như vậy đã gần hết một tháng rồi.

Cậu còn chưa nếm trải đủ cảm giác tự do, còn chưa kịp lên kế hoạch cho sau này, còn chưa hiếu thảo với ba mẹ đủ. Chớp mắt một cái đã sắp kết thúc, một tháng được tính là tự do, nhưng chỉ là tạm thời, mà đã là tạm thời thì đến một lúc nào đó sẽ tự khắc dừng lại, mọi thứ sẽ lại quay trở về với quỹ đạo ban đầu. Cậu làm sao có thể quyết định được, Yeonjun luôn cảm thấy như đang có một sợi dây quấn chặt lấy mình, càng dãy dụa càng siết chặt không cách nào thoát ra.

Những ngày cuối cùng ở bên ba mẹ, đột nhiên YeonJun lại trở nên trầm mặc ít nói hơn, ba mẹ dặn dò cái gì chỉ bảo cái gì cậu đều không thể để vào đầu.

Là lo lắng? Phải chính là đang lo lắng cho chính mình sau này sẽ phải ở bên cạnh Choi Soobin như thế nào. Lo lắng sẽ lại làm sai chuyện gì đó khiến hắn tức giận, ba mẹ cậu sẽ lại gặp nguy hiểm.

Là chán ghét? Phải cũng chính là chán ghét. Ngày ngày buộc mình ở bên cạnh một người mà bản thân không hề yêu, cùng hắn làm đám cưới, cùng hắn tuyên thệ lời hứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long. Thật sự rất chán ghét hắn, nhưng lại càng chán ghét bản thân mình hơn gấp bội. Bởi vì chính mình là một kẻ yếu đuối nhu nhược mặc cho người này người kia dựt dây đưa đẩy.

Là mệt mỏi? Phải, YeonJun thật sự đã rất mệt mỏi lắm rồi. Nếu như cho cậu một cơ hội lần nữa bỏ trốn có lẽ cậu cũng không còn đủ sức để chạy nữa. Nếu như ai đó đưa cho cậu một cây dao để cậu tự kết liễu chính mình thì cậu có lẽ cũng không còn đủ can đảm để chết đi một lần nữa. Chính là mệt mỏi như vậy, rất muốn kết thúc tất cả nhưng không biết nên kết thúc từ đâu bởi vì phía trước đã không còn lối đi để cậu chọn nữa. Ở phía trước chỉ còn lại duy nhất một khung cảnh tăm tối ảm đạm mà thôi, làm gì còn lối đi nào nữa.

Những ngày được tự do cuối cùng cũng sắp kết thúc...

/SooJun - BeomJun/  Tăm TốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ