Chương 13: One more...

1.6K 169 2
                                    

Hàng cây anh đào ngoài cổng trường rốt cuộc cũng có dấu hiệu chuẩn bị nở hoa.

Vẫn là sắc hồng mềm mại, vẫn là nụ hoa xem chừng yếu ớt, vẫn là cánh hoa mỏng manh rung rinh, lại thành công gợi lên mong muốn mùa xuân hãy mau đến thật nhanh trong lòng mọi người. Mỗi ngày Kim Doyoung đều bước ngang qua hàng anh đào bản thân luôn quan sát suốt nhiều năm, từng cánh hoa theo hướng gió thổi bay đi, tầm nhìn bị màu hồng tinh tế thu hút, cũng cảm thụ được tất cả dáng vẻ của chúng suốt từ mùa xuân đến mùa đông.

Mùa xuân đang đến gần.

Kim Doyoung vẫn còn nhớ rõ về buổi tối hôm ấy, hàng anh đào này đã chứng kiến tất thảy mọi chuyện, anh mua một phần bánh gạo cay tại quầy bánh dưới gốc cây cho bữa tối, coi như là chút an ủi trong buổi đêm mùa thu lạnh lẽo. Ngày đó Jung Jaehyun lặng lẽ gửi đi một tin nhắn rằng cậu đang trên đường trở về Seoul sau khi kết thúc chuyến công tác dài, cũng âm thầm quấy nhiễu cuộc sống vốn vô cùng bình yên của anh. Tựa hồ khi ấy chính là khởi đầu, tất cả đều thay đổi, anh bất tri bất giác trở nên chờ mong tin nhắn từ Jung Jaehyun. Anh gắt gao nắm chặt di động, ngồi tại bàn làm việc chậm chạp kiểm tra xem giao diện nhắn tin có thông báo mới hay không, lọn tóc trên trán rũ xuống hệt như tâm tình ủ rũ nơi anh.

Một lúc sau khi tiếng chuông vào học vang lên anh rốt cuộc mới hồi tỉnh, cầm lấy giáo trình cùng sách giáo khoa vội vàng rời khỏi văn phòng, đem mớ suy nghĩ lộn xộn tựa cuộn len rối trong đầu bỏ lại nơi bàn làm việc.

Bên trong phòng học không lớn cũng không nhỏ, hương hoa hồng tản mát trong không khí, gợi nhắc mọi người về ngày quan trọng. Một nhóm nam nữ nhỏ giọng nói chuyện quấy rầy Kim Doyoung đứng trên bục giảng giảng bài, nhưng anh có chút không nỡ phá hỏng mong ước về thời khắc đẹp đẽ này của sinh viên, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày khi ghi chú trên bảng trắng. Từ vựng tiếng Anh ngay ngắn thẳng từng hàng, các sinh viên gấp gáp thu lại tâm tư đang ở chốn xa vời, cúi đầu hăng hái ghi chép trọng điểm vào tập vở. Dù vậy vào một vài khoảng khắc Kim Doyoung không chú ý, sự phấn khích cùng niềm vui sướng vẫn lặng lẽ tràn ra bao quanh khắp giảng đường.

Anh ngẩng đầu lên khỏi sách giáo khoa, ánh mắt đảo qua một vòng liền nhìn đến hàng ghế trống phía cuối phòng học, nơi đó không có sinh viên ngồi, nhắc cho Kim Doyoung nhớ về ý niệm mà bản thân đã vứt bỏ nửa giờ trước.

Đúng vậy, anh không thể không thừa nhận, anh nhớ Jung Jaehyun, vô cùng vô cùng nhớ.

Anh vẫn luôn xấu hổ khi phải thừa nhận điều này, tựa như thừa nhận thì sẽ biến chính mình thành kẻ hèn nhát. Nếu là ngày trước, anh chưa từng quá để ý đến sự tồn tại của Jung Jaehyun, đồng thời còn chẳng hề để ngày này ở trong lòng. Nhưng là hiện tại đã không còn như thế, anh cơ hồ choáng ngợp bởi những cảm xúc cuồn cuộn đang không ngừng dâng lên. Đây là chuyến đi công tác đầu tiên của Jung Jaehyun kể từ khi bọn họ chính thức ở bên nhau, lần đầu tiên phải cách xa đến vậy. Anh đã sớm quen với việc được ở cạnh bên Jung Jaehyun, cùng nhau ăn cơm, cùng đi siêu thị mua sắm, cùng xem TV tại phòng khách, cùng dạo chơi trong những khoái cảm từ nơi sâu nhất đáy lòng. Một ngày trước khi cậu đến nước Anh xa xôi công tác, anh đã thực tiêu sái không nói lời từ biệt, hiện tại anh lại cảm thấy hối hận không thôi, đến mức bản thân chẳng thể ngừng lo lắng rằng Jung Jaehyun có thể sẽ quên mất dáng vẻ cùng giọng nói của anh.

[Shortfic | Jaedo] [Edit] ElevatorNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ