Chương 6: Tình Tới Cản Không Kịp

488 42 1
                                    

Quý Thừa đã rẽ tám hướng đi khuất, Hứa Trác nhìn đồ đạc mình mua, đoán chắc hắn sẽ qua nhà cậu, cậu liền chẳng làm ăn được gì rồi, đem về đưa cho mẹ Triển vậy.

"Mẹ nó, đừng để anh bắt được em là em chết chắc nha!"

Hứa Trác giật điếng người xoay ra đằng sau, mấy gã thanh niên đó vẫn lì lợm như vậy không hề từ bỏ, má nó, Hứa Trác còn làm gì hơn mà không chạy nữa chứ, chạy chưa được năm bước phía trước liền xuất hiện hai gã thanh niên, Hứa Trác nhìn qua nhìn lại, xong rồi, bị bao vây rồi.

Gã thanh niên đó tiến lên, gương mặt đã không còn cà lơ phất phơ nữa, mà hết sức nghiêm túc, gã mở nút cổ tay ra, xoắn tay áo lên, Hứa Trác chưa định hình được cổ đã bị bóp, lưng bị đập vào bức tường phía sau, vẻ mặt bây giờ có thể nói là nghẹn chết.

Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Đời này tôi chưa gặp qua người nào ham hư vinh như em, em chê tôi không bằng ả đàn bà kia?"

Thú thực gã mê như điếu đổ với Triển Dịch chỉ vì khuôn mặt này của cậu ta, quả thực rất có mị lực, gã quen bao nhiêu đàn ông rồi nhưng cặp với cỏ non vẫn thích nhất, khuôn mặt má phồng của cậu vẫn xúc cảm như vậy, nhưng cũng khiến gã giận điên lên.

"Em cong như vậy thẳng lại được sao?"

Hứa Trác nín thở muốn nghẹn chết, khuôn mặt của gã cà sát vào cậu, làm cậu rất muốn hắc hơi lên mặt gã, mấy gã thanh niên còn lại khoanh tay đứng nhìn chầm chầm, Hứa Trác thật sự không còn cách nào trốn được sao?

"Anh không biết tôi mới vừa bị tai nạn sao?"

Gã làm bộ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ em mất trí, tôi có quỷ mới tin em!"

Hứa Trác thầm nói, người anh em này nói chính xác ghê, cậu chính là đoạt xá Triển Dịch đó.

"Nếu vậy thì sao? Anh muốn làm gì tôi?"

Gã cười lên liếc mấy gã đằng sau hung tợn nói: "Thịt em chứ làm gì?"

Hứa Trác rùng mình, da óc nổi lên tầng tầng lớp lớp, cậu không bị ngốc như Quý Thừa nói nữa rồi, mẹ nó rõ ràng như vậy cậu còn không biết thì chỉ có ngu, gã đàn ông này với thân xác Triển Dịch trước kia có yêu nhau? Tuy rằng chuyện này quá mức tiếp thu với một gã trai thẳng như Hứa Trác.

Cậu mẹ nó sẽ đứng yên cho bọn nó hành sự, chịu đủ rồi, Hứa Trác chuẩn bị tóm cổ lôi đi, cậu đột nhiên ôm vai gã, đầu gối làm thế đưa lên làm sao phải mạnh nhất vào giữa hai chân gã.

"Bốp!"

Gã đau đớn gân xanh đầy mặt ngã chổng vó, tay ôm bộ vị lăn qua lăn lại, mất gã thanh niên khác thấy thế định tóm Hứa Trác lại, cậu cầm rau củ vừa tránh thoát vừa chọi chết mẹ bọn mày, hết vũ khí tháo luôn cặp, với Hứa Trác mười bảy năm sống trong con hẻm tối tăm này, công phu mèo cào vẫn có, chẳng là mấy gã này đông quá cậu đánh một hồi vẫn thấy kiệt sức, chỉ còn cách tháo chạy.

Chạy được một hồi mệt như muốn xỉu, cái đuôi bọn tệ nạn đó mới hoàn toàn cắt đứt, bọn họ có tìm tới cậu nữa không thì chưa biết được, khi Hứa Trác về được tới nhà đã ba giờ chiều, quần áo bẩn bụi thảm vô cùng, cặp cũng vứt ở xó nào rồi, may mà mẹ Triển không có nhà, cậu lặn vào nhà bếp múc bát cơm rồi lên phòng, vừa ăn vừa bực bội.

[FULL] Đạp Vỡ Khoảng CáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ