Cuộc gọi vừa rồi cũng không duy trì quá lâu, sau một loạt âm thanh hệ thống, Kỳ Duyên biết rõ Minh Triệu đã hoàn toàn ngắt máy. Đã ba năm rồi, tưởng chừng như có thể đối mặt với mọi thứ. Nhưng cuối cùng Kỳ Duyên cũng biết được, thì ra ba năm du học như một cuộc trốn chạy, không đem lại kết quả như chính bản thân mình mong muốn.
" Anh nhìn thấy em không vui, vừa rồi là ai gọi vậy? " - Vĩnh Khoa đem đến hai phần thức ăn, còn cẩn thận chuẩn bị cho nàng ly sữa nóng.
" Chẳng qua em có chút chưa tỉnh giấc, vừa rồi sao? Em gái của anh gọi đấy, đi chán rồi nên bây giờ đã chịu trở về Sài Gòn " - đối diện với loại chuyện này tỏ ý không có chút hứng thú, nhưng vừa rồi nàng lại bởi vì không tập trung nên đã lấy nhầm nước chấm.
" Ngày mai em cùng anh đi đón nó được không? Kỳ Duyên từ nhỏ đã bám theo em, nhìn thấy em đến nó nhất định rất vui " - từ nhỏ Vĩnh Khoa luôn hết mực yêu thương đứa em này, trước giờ bất cứ món đồ nào Kỳ Duyên thích cũng chưa từng tranh phần.
" Em sợ nhìn thấy em, nó lại book ngược vé máy bay về bên đó " - trên vành môi thoáng một ý cười, nhưng cũng không thể dùng định nghĩa cho sự vui vẻ.
" Hôm Kỳ Duyên chuẩn bị đi du học, nó đã ở sân bay chờ em rất nhiều tiếng liền " - nhớ lại ba năm trước ngày mà ai cũng có mặt, chỉ duy nhất người nó đợi lại không hề đến.
" Em ăn no rồi, có lẽ hôm qua uống nhiều rượu một chút nên vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Em về phòng, anh ăn xong đi làm vui vẻ " - bình thường nàng luôn đánh giá cao kỹ năng nấu ăn của Vĩnh Khoa, nhưng quả là hôm nay vị giác bị chi phối, thứ gì ăn vào cũng trở nên vô vị.
------------------
Bởi vì cuộc gọi ngày hôm qua không mấy suôn sẻ, sau khi đáp chuyến bay xuống Sài Gòn không lâu, Kỳ Duyên đã dự định sẽ gọi taxi đến đón mình. Có điều dường như ở một góc sân bay, vô tình nhìn thấy Vĩnh Khoa từ lâu đã xuất hiện.
" Anh hai, sao anh lại ra đây? " - hôm qua trong điện thoại Kỳ Duyên cũng không có đề cập giờ chuyến bay đáp xuống, hơn nữa Minh Triệu cũng nói họ không tiện ra đón cô.
" Tiểu Kỳ Duyên về nước, anh đương nhiên phải ra đón rồi. Hôm qua mẹ có nói cho anh biết giờ em về, mẹ cũng nói muốn ra cùng, nhưng chân của mẹ đi lại không tiện nên anh đã từ chối " - Vĩnh Khoa rất nhanh giúp Kỳ Duyên đem số hành lý to lớn đó ra xe, không quên trả lời thắc mắc về sự xuất hiện của mình.
Đã ba năm rồi Kỳ Duyên chưa một lần về nước, cho dù có là lễ lộc hay tết đến cũng không hề có mặt. Đã lâu đến như vậy mới gặp lại anh trai, hệt như lúc nhỏ không ngừng nắm lấy tay của Vĩnh Khoa cùng nhau ra bên ngoài. Vốn dĩ tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, cho đến khi ra đến xe của anh ấy, cũng chính là lúc nụ cười trên môi bỗng chốc như chưa từng xuất hiện.
" Anh bắt em đợi rất lâu đó, chồng à " - Minh Triệu rất nhanh hạ kính xuống nhìn ra bên ngoài, sau một lớp kính đen che khuất ánh mắt hiện giờ của nàng, cũng không biết tầm nhìn vốn đang đặt ở chỗ nào.
" Xin lỗi, có vẻ như thủ tục ở sân bay quá rườm rà, khiến Duyên ra hơi trễ một chút " - Vĩnh Khoa không nhìn ra được biểu hiện của nàng lúc này, nhưng thông qua chất giọng có thể nghe được nàng có chút không hài lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover][TrieuDuyen] Chị Dâu! Nguyện Vì Nàng Mắc Câu
Fanfiction- Khương Tử Nha dùng lưỡi thẳng câu cá, Minh Triệu dùng ánh mắt câu nhân . Cho đến cuối cùng nếu đem lên bàn cân so sánh , không biết được rằng con cá ngày đó so với Kỳ Duyên ngày nay , ai mới thật sự là ngốc nghếch hơn ai? - Cá cắn câu biết đâu m...