Quay trở lại vấn đề của Vĩnh Khoa, mặc dù đã bị cách chức khỏi Nguyễn Thị, cũng không được thừa hưởng số tài sản sau khi ly hôn. Nhưng với thân phận là cháu đích tôn của Nguyễn Gia, số tài sản được thừa kế sau này cũng không hề nhỏ. Nghê Thường dựa vào điểm cuối cùng này để bám lấy Vĩnh Khoa, bởi vì Đặng Gia hiện tại bên ngoài vẫn là danh gia vọng tộc, nhưng bên trong từ lâu đã có nguy cơ sụp đổ.Sau khi ly hôn với Minh Triệu, cả ngày Vĩnh Khoa chỉ biết vùi đầu vào bia rượu. Có một hôm sau khi nhìn thấy mẹ của mình quỳ trước bàn thờ tổ tiên, khóc lóc đến thê thảm, anh ta rốt cuộc cũng cảm thấy hổ thẹn quyết tâm đứng lên làm lại từ đầu. Mở lại công ty hội họa nhờ một ít vốn vay mượn từ mẹ Nguyễn, bắt đầu gầy dựng lại sự nghiệp.
Lúc đầu chính bởi vì danh tiếng của Vĩnh Khoa đã bị bôi nhọ không ít, nên công cuộc trở mình có chút khó khăn. Nhưng mẹ Nguyễn là nhờ vào mối quan hệ quen biết của mình trước đây, tìm về cho Vĩnh Khoa không ít mối quan hệ hợp tác làm ăn. Sau đó một thời gian bọn họ thật sự nhận ra được anh ta có bản lĩnh trong lĩnh vực hội họa, đã ký tiếp hợp đồng không bởi vì vị nể mẹ Nguyễn nữa.
Thời gian đầu Vĩnh Khoa luôn cáu gắt với Nghê Thường, nhưng sau đó dần dần có biểu hiện chấp nhận cô ấy. Chấp nhận ở đây không phải đi đến một hôn nhân, chẳng qua cùng cô ấy chăm sóc tốt đứa con của họ vẫn đang hình thành trong bụng. Dù sao đứa nhỏ cũng không có tội tình gì, chuyện của người lớn đã gây ra phải tự chịu trách nhiệm.
" Vĩnh Khoa, con cùng con nhỏ đó thật sự về chung một nhà sao? " - trước giờ mẹ Nguyễn luôn cảm thấy Nghê Thường có dã tâm, so với Minh Triệu trước đây càng không có điểm nào có thể vừa mắt.
" Mẹ, dù sao đó cũng là con của con. Con có thể không phải một người chồng tốt, mẹ cho con làm một người cha tốt đi có được không? " - đứa trẻ này dù sao cũng là cốt nhục của mình, Vĩnh Khoa cảm thấy nó hiện tại cũng giống như một phần thân thể của anh ta.
" Ông nội không thích hai mẹ con nó, con còn cố chấp đem nó về ở chung. Có phải con muốn sự thừa kế cũng mất luôn không? " - hơn ai hết mẹ Nguyễn biết rõ, người nắm quyền chuyển giao thừa kế không phải là ba Nguyễn, mà chính là ông nội.
Từ lâu Vĩnh Khoa đã biết ông nội vốn dĩ đã bằng mặt không bằng lòng với mình nữa rồi, có lẽ bản thân đã khiến ông không còn mặt mũi để nhìn ai. Nhưng Vĩnh Khoa chưa từng trách ông nội, cũng không dám mơ tưởng đến quyền thừa kế, chỉ hy vọng công ty hội họa ngày càng phát triển, đủ để anh ta lo cho cuộc sống sau này của đứa con trong bụng Nghê Thường.
" Cho dù ông nội không cho con, cũng cho Kỳ Duyên. Đều là con của mẹ, không lọt ra bên ngoài mà " - từ nhỏ Vĩnh Khoa đã biết mẹ là người luôn nhắm vào gia sản, luôn luôn muốn để cho hai anh em họ có được gia sản của Nguyễn Gia.
" Nếu đem tất cả cho Kỳ Duyên, vậy thì có khác gì biếu không cho..." - mẹ Nguyễn trong lúc này chỉ nghĩ đến Minh Triệu, không cam tâm để họ Phạm bọn họ trục lợi như vậy từ Kỳ Duyên.
" Mẹ muốn nói nữ sinh ngoại tộc có phải không? Sợ rằng Kỳ Duyên sẽ đem hết cho chồng mình à, yên tâm đi, em của con nó không ngu ngốc như con đâu " - Vĩnh Khoa không muốn tiếp tục loại chuyện này nữa, anh ta luôn cảm thấy mẹ quá để tâm đến gia sản này mà mất đi lý trí.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover][TrieuDuyen] Chị Dâu! Nguyện Vì Nàng Mắc Câu
Fanfikce- Khương Tử Nha dùng lưỡi thẳng câu cá, Minh Triệu dùng ánh mắt câu nhân . Cho đến cuối cùng nếu đem lên bàn cân so sánh , không biết được rằng con cá ngày đó so với Kỳ Duyên ngày nay , ai mới thật sự là ngốc nghếch hơn ai? - Cá cắn câu biết đâu m...