9h sáng!
Chaeyoung chuẩn bị bữa ăn trong khi bé Bảo Bảo quấn lấy bà. Con bé giống hệt cô ngày trước, dễ gần, dễ bắt chuyện và quấn người. Chaeyoung mỉm cười nhìn bé Bảo Bảo rồi nhanh tay nấu nướng. Bà Park bước xuống bếp:
- "Con gái của mẹ đúng là khác quá rồi. Mẹ vẫn không tin nổi là nhìn thấy con đứng bếp nấu nướng đấy".
Chaeyoung đưa tay nhanh thoăn thoắt trên chiếc chảo với món mì xào hấp dẫn:
- "Con gái mẹ đã rời vòng tay mẹ 7 năm rồi đấy. Con đã sống một mình ở cái thành phố xa lạ ấy không hề ngắn đâu. Tất nhiên, chí ít con cũng phải biết nấu cái gì đó mà bỏ vào bụng khi đói chứ ạ".
- "Phải phải, cũng 7 năm xa nhà rồi còn gì. Mẹ cũng già rồi chứ trẻ trung gì nữa".
Câu nói này của mẹ lại làm Chaeyoung nhói đau trong lòng. Rồi cô sẽ kể cho mẹ nghe về quãng thời gian không hề ngắn đó. Nó là một câu chuyện dài, cần nhiều thời gian để nói và cần nhiều thời gian hơn để chấp nhận!
Bữa sáng diễn ra trong không khí vui vẻ. Bé Bảo Bảo có cái ma lực làm những người xung quanh không thể buồn. Cô bé nói liên hồi. Ở cái tuổi lên 4, Bảo Bảo rất lanh lẹ
- "Con có dự định gì về công việc chưa?"
Bà Park ngừng ăn và bắt đầu cuộc trò chuyện với cô
- "Con xin được việc rồi mẹ ạ. Ở một công ty thiết kế nội thất, đúng với ngành con học. Thực ra, cũng nhờ một người anh mà con quen giới thiệu giúp. Con nộp hồ sơ từ khi vẫn còn đang ở bên đó. Đầu tuần tới con sẽ bắt đầu đi làm. Con hi vọng mọi chuyện sẽ ổn".
- "Uhm. Có thể sẽ có những khó khăn, nhưng mẹ tin con làm được. Công việc của con bận rộn nhưng cứ yên tâm, mẹ sẽ lo tốt cho Bảo Bảo. Con bé không hề lạ lẫm với mẹ".
Chaeyoung mỉm cười nhìn mẹ rồi đưa mắt nhìn Bảo Bảo. Con bé đang hí hoáy tập tô. Trong bức tranh con bé đang vẽ màu, là hình một gia đình 3 người đi chơi công viên!
Sáng thứ 2 đầu tuần, cô sửa soạn để tới chỗ làm. Cô khá bối rối với lần đầu tiên ra mắt này. Cô rời Hàn Quốc khi còn quá nhỏ. Năm ấy cô mới 11 tuổi, kết thúc chương trình học , Chaeyoung theo chị gái sang Pháp du học luôn. Bởi thế, nhu cầu, xu hướng ở Hàn Quốc thế nào, suốt 7 năm qua cô không hề hay biết.
Giờ ở Hàn Quốc khi đi làm người ta sẽ thích phong cách nào? Thoải mái, tự tin hay gợi cảm, quyến rũ...? Tất cả những điều đó làm cô thấy phân vân. Cô tự tin vào chuyên môn và lòng đam mê với công việc của mình nhưng lại cực kì thiếu tự tin vào việc gây ấn tượng trong ngày đầu đi làm.
Cuối cùng, Chaeyoung quyết định lựa chọn một chiếc váy ôm thân bó sát. Chiếc váy dài chấm gối, cổ thuyền để lộ vùng da cổ trắng ngần. Cô không trang điểm cầu kì, cô chỉ tô chút màu son hồng cho thêm tươi tắn. Mái tóc Chaeyoung buông xõa. Những lọn tóc xoăn bồng bềnh khiến cô quyến rũ lạ thường.
Thực ra, ngày trước, không một ai phủ nhận rằng Chaeyoung đẹp. Nhưng ở độ tuổi mới lớn đó, cái đẹp của cô giống như một thứ ánh sáng nhẹ nhàng . Nó hấp dẫn vì sự đáng yêu và giản dị khiến người ta ngay lập tức muốn lại gần. Còn giờ đây, sau những gì cô đã trải qua, cô đẹp tựa hồ như một thứ ánh sáng dìu dịu, ai cũng muốn đưa mắt ngắm và rồi tự nhiên thấy trái tim mình xao xuyến. Nhưng cái đẹp ấy mong manh đến nỗi người ngắm chỉ muốn đứng yên, nín thở mà tận hưởng vì chỉ sợ một bước chân thật mềm, thật nhẹ cũng có thể làm vỡ tan. Ánh mắt cô trong veo tựa như một mặt hồ mà người ngắm nhìn hờn trách cơn gió thổi mạnh phá tan sự yên ả. Sự dịu dàng, đằm thắm và đôi mắt đầy ưu tư của cô ở cái tuổi 18 khiến người ta có cảm giác như 4 từ "ngọc khiết băng thanh" .
Chaeyoung đến công ty vào lúc 7h30. Nơi cô xin vào làm việc là Tập đoàn Ham Gia . Một trong những tập đoàn hàng đầu chuyên về thiết kế và thi công nội thất. Chaeyoung đứng giữa sảnh của tòa nhà nơi mà cô sẽ làm việc. Cô đưa mắt nhìn toàn bộ không gian rộng lớn và sang trọng nơi đây. Phút chốc cô thấy hơi lo lắng. Cô không biết mình sẽ thích nghi thế nào với những điều mới mẻ này khi mà cô đã xa Hàn Quốc khá lâu.
- " Chaeyoung , là em phải không?"
Giọng nói khá quen phát ra từ phía sau lưng khiến Chaeyoung hơi giật mình. Cô khẽ quay lại. Trong khoảnh khắc ấy, cô bắt gặp sự ngây dại trong đôi mắt người đàn ông đứng sau mình.
- " Anh Dong Won , lâu rồi không gặp" - cô cúi nửa người, lễ phép chào hỏi.
Dường như hắn chưa sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện bởi sự choáng ngợt trước vẻ đẹp của Chaeyoung. Hắn ngây người ngắm nhìn rồi như sực tỉnh sau giấc mộng uyên ương:
- "Nếu không phải có hẹn với em từ trước, anh sợ rằng mình sẽ không thể nhận ra em mất. Lâu quá rồi... Em đẹp quá. Hoàn toàn khác xa với hình dung của anh".
Chaeyoung khẽ mỉm cười. Một lần nữa, cái cử chỉ như thiên thần ấy của cô lại khiến Dong Won đầy rung cảm.
- "Cảm ơn anh đã quá khen!"
- "Uhm, mình vào văn phòng của anh nói chuyện nhé. Đi thôi nào".
Người trợ lí của Dong Won lịch thiệp bước lên phía trước:
- " Park tiểu thư, mời cô đi lối này".
--------
BẠN ĐANG ĐỌC
Cover ( LiChaeng ) [ Longfic ] Không cần định mệnh , tôi vẫn yêu em
FanficAu : Hamcao_parkdino Cover : TaegangerDevil ( Mon ) https://www.wattpad.com/story/47945573-longfic-kh%C3%B4ng-c%E1%BA%A7n-%C4%91%E1%BB%8Bnh-m%E1%BB%87nh-t%C3%B4i-v%E1%BA%ABn-y%C3%AAu-em Đã được au đồng ý