Chương 11: England x Vietnam: ngu ngục

432 43 42
                                    

Arthur Kirkland, đế quốc vang danh một thời, tàn bạo khét tiếng, và gã đang yêu. Một thứ tình yêu nở rộ trong đầu óc mụ mị của gã, hằn sâu vào lồng ngực rệu rã mệt mỏi của tay cướp biển ngày nào là hình bóng của em. Gã yêu em, bằng cả tấm lòng, nhưng hình như càng yêu thì gã càng trở nên ngu ngục hơn thì phải.

Đơn bào não của gã chẳng còn biết phân biệt đâu là sợ hãi, đâu là căm thù. Ngay cả cái sắc ấm trong đôi mắt người con gái ấy mà gã cũng chẳng phân biệt được, vì thế, gã ngu ngục, với một nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực đã mục nát, và cái tia hi vọng nhỏ nhoi của gã như một sợi xích âm thầm quẩn quanh, trói chặt gã vào một tảng đá và vứt gã xuống biển.

Ôi chúa ơi, gã yêu em biết nhường nào, như một kẻ cầu bơ cầu bất tự nhiên vớ được nguyên căn nhà to, có vợ đẹp con khôn, cả núi vàng đang đợi. Hay một kẻ chết rét tự nhiên tìm được lửa trại, một mảnh đất cằn được mùa xuân chiếu đến. Em như phép màu, đến với cuộc đời đã vốn cô độc của gã. Làm sao đây, gã sa lầy vào ánh sáng của dương quang, mê muội đắm say nó, muốn giấu nó, muốn giết nó, để mọi thứ chỉ là của gã. Chỉ của một mình Athur Kirkland này mà thôi.

Gã chót yêu em, hay yêu bóng hình hiền dịu của em? Gã tơ tưởng về em, hay chìm vào quãng thời gian đã lãng quên ở quá khứ? Gã là kẻ ngu muội, và gã mơ màng mỗi đêm, tìm kiếm bóng hình em trong những giấc mơ lạ lẫm, chìm đắm vào mật ngọt khiến gã phải quẫn trí.

Em, luôn luôn sáng trong như mặt hồ lặng sóng một đầu thu yên ả năm nào mà gã gặp, trong cái tà áo dài trắng xóa và chiếc cặp táp trên tay em. Và gã xao xuyến, bồi hồi một cảm xúc quen thuộc trong tim gã, làm sao một cuộc đời dài như gã đã đi qua biết bao cuộc đời phụ nữ trước đây, gã đâu biết, ít nhất thì với loài người nhỏ bé. Một quốc gia như gã là quá to lớn, là già cỗi và bất tử. Và gã đã yêu cái bóng hình ấy, chớp loáng vào sáng một mùa thu năm bốn lăm của thế kỉ trước.

Nhưng gã chẳng ngờ được, gã si mê cái miền đất ấy. Một gã tư bản với tính chất tham lam và một tay độc tài toàn quyền như gã thì em như rượu, cũng như trà. Khiến gã dần chết mòn trong cái tâm trí nửa tỉnh nửa mơ này. Nhưng gã ngu thật, và gã chẳng biết gã ngu ở đâu để mà sửa. Cái sự ngu ngục của gã là nguồn cội giết chết cái tình cảm nhen nhúm của gã dành cho em, một tình cảm trong sáng và chân thành biến thành một bãi bùn lầy tanh tưởi và bẩn thỉu khiến gã phải sợ hãi.

- Vietnam, em... – Gã cười điên dại, nhưng tiếng rủ rỉ bên tai chưa phút nào là ngưng, cái tình yêu chết tiệt như bản ngã của gã, một bản ngã tinh khiết đang cố gắng ngăn gã làm tổn thương em đấy. Nhưng làm sao đây, em là thiên thần, mà thiên thần như em thì sẽ càng đẹp hơn nếu nó đằm chìm trong cái nhục dục xấu xí tởm lợm mà gã đem lại.

Gã nghĩ thế, thật kì cục làm sao. Nhưng sẽ đẹp đẽ biết bao, khi em trở thành một con búp bê trong lồng kính, mãi mãi khoác lên mình bộ váy cô dâu trắng tinh và sáng chói như mặt trời nhỏ trong tim gã. Gã sẽ đem cho em mọi thứ, tất cả những viên đá quý xinh đẹp và lấp lánh, những bộ váy cô dâu xa sỉ và kì công, những món đồ mĩ lệ mà khi đem cho em thì tất cả những thứ tạp nham đó chỉ bị lu mờ.

( 2p! hetalia x vietnam ) cái kết cuối cùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ