Chap 4 :

729 43 6
                                    

- P'Earth ! Cho em trốn nhờ với nha ! Ai hỏi thì bảo em không ở đây nhé ?

Gun Napat hối hả chạy từ ngoài vào quán rồi trốn vào góc cầu thang ở phía bên trong. Earth chưa kịp lên tiếng đáp lời thì đã có thêm một chàng trai khác đi vào trong quán - đó là một cậu nhóc thì đúng hơn.

Cậu nhóc trên tay cầm một hộp quà và ngó nghiêng xung quanh quán một lượt rồi đi đến quầy - nơi Earth đang đứng :

- P krab ! Cho em hỏi P'Gun đâu rồi ạ ? Hình như em thấy P ấy vừa chạy vào đây !

- Gun ? Gun nào ? Làm gì có ai ? Chắc cậu nhìn nhầm rồi !

- Nhưng mà . . .

- Nhưng nhị gì ? Cậu tới không uống gì thì mau đi dùm tôi để tôi còn phải làm việc nữa !

Không để cậu nhóc phản biện lại Earth đã nhanh chóng đuổi khéo cậu nhóc đó đi. Nhưng cậu nhóc vẫn cứ ngó nghiêng một hồi rồi mang vẻ mặt hơi thất vọng mà bỏ đi. Earth cũng bước ra cửa quán để xác định xem cậu nhóc đó đi hẳn chưa , rồi mới đi vào phía cầu thang nơi Gun đang trốn.

- Ra được rồi đấy ! Thằng nhóc đó đi rồi !

Gun nghe thấy tiếng của Earth thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy thở thôi cậu cũng không dám ấy. Giờ thì có thể nhẹ lòng hơn chút rồi. Gun bước ra nhưng vẫn không quên liếc ngang liếc dọc để chắc chắn rằng thằng nhóc kia đã bỏ đi hẳn.

- Lại thêm đứa nữa hả ?

Earth vừa hỏi vừa cười , anh cũng đã quen với cảnh này rồi. Con trai theo đuổi Gun không phải là ít. Ngược lại với vẻ vui tươi của Earth thì Gun mặt xụ xuống , hơi bĩu môi :

- P còn cười em nữa hả ? Mẹ nó ! Tên nhóc này đúng dai luôn ! Làm thế nào cũng không cắt đuôi được ! P có cách nào không ? Giúp em với !

Gun cầm lấy tay Earth lắc qua lắc lại. Cậu mở to đôi mắt lấp lánh và trưng ra bộ mặt đáng thương để Earth nghĩ cách giúp cậu. Earth bật cười vì điệu bộ ngốc nghếch nhưng đáng yêu của Gun.

- Vậy thì phải làm cho cậu nhóc đó hết hẳn hy vọng thì thôi. Hoặc làm cho nó sợ không dám lại gần mày nữa.

- Bằng cách nào vậy P ?

- Ừmm ! Bằng cách . . .

———————————————————————————————————————————

- Ê Plan ! Xong việc chưa ?

P'Boun đi tới đặt tay lên vai tôi hơi cúi người xuống nhìn vào màn hình máy tính trên bàn của tôi. Rồi anh ấy chỉ cho tôi những lỗi sai mà tôi cần phải sửa. May nhờ có ảnh mà tôi đã hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến.

Tôi đã đi làm được hơn một tuần rồi , tuy vẫn còn hơi bỡ ngỡ nhưng anh chị đồng nghiệp ở đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều. So với mấy hôm đầu vụng về thì giờ tôi đã quen với công việc hơn rồi.

- À hôm nay tao có hẹn mất rồi nên không thể đi ăn trưa với mày được rồi ! - P'Boun vừa gãi đầu vừa nói với giọng hơi ái ngại.

- Dạ không sao đâu P ! - Tôi mỉm cười lắc đầu.

P'Boun đi được một lúc rồi nhưng tôi vẫn ngồi im tại chỗ. Nghĩ tới việc phải đi ăn trưa một mình khiến tôi cảm thấy lười và tôi cũng không thấy đói bụng lắm. Tôi nghĩ mình nên đi ngủ thì hơn.

[ MeanPlan ] Cho Nhau Thêm Một Cơ HộiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ