- Ôi ! Muộn mất rồi ! Muộn mất rồi !
Tôi tỉnh dậy thì đã là hơn 8 giờ rồi. Làm vệ sinh cá nhân với thay quần áo nhanh nhất có thể và vớ vội túi rồi chạy xuống lầu. Mấy hôm xin nghỉ nên tôi ngủ rất muộn và dậy cũng muộn nên là hôm qua trước khi ngủ tôi cũng quên mất đặt báo thức.
- Bíp . . . Bíp . . .
Vừa chạy ra khỏi cửa thì tôi đã thấy cái xe màu đen quen thuộc đang đỗ ngay trước quán tôi. Đó là xe của Mean.
" Cậu ta tới trước quán mình làm gì vậy ? Mua cà phê à ? "
- Mau lên xe đi. - Mean hạ cửa kính xuống nói với tôi.
- Nhanh lên. Tôi đang vội.
Nghe thấy Mean giục nên tôi cũng vội vàng ngồi vào xe mà vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả. Ngồi trên xe một lúc thì tôi mới phát hiện ra đường này không phải là đi tới công ty.
- Mày đang đi đâu vậy ? Đây đâu phải đường đi tới công ty ? - Tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi cho rõ ràng.
- Giờ chúng ta phải đi Hua Hin một chút.
- Đi Hua Hin ? Sao phải tới đó ? Mà phải đi trong bao lâu ? P'Peak đâu ? Sao không đi cùng mày ? Tao còn chưa chuẩn bị đồ gì cả mà ? Với cả . . .
- Cậu nói nhiều quá rồi đấy ! Bình tĩnh chút đi !
Mean cắt ngang lời tôi và không quên liếc tôi một cái. Tôi mím môi lại khi biết mình hỏi nhiều quá làm phiền đến nó lái xe. Tôi cũng chỉ là ngạc nhiên với tò mò chút thôi mà. Ai bảo không nói trước. Tự dưng sáng dậy thì bị tóm lên xe đi tới Hua Hin luôn rồi.
- Đối tác mà tôi cần gặp hiện đang ở Hua Hin. Tôi cần bàn bạc một số việc với anh ta về mấy hạng mục ở công ty. - Sau một lúc im lặng thì Mean lên tiếng trả lời tôi.
- Nhưng mà sao mày không đi cùng P'Peak vậy ?
Đây là câu hỏi mà tôi thấy cần nó trả lời nhất. Vì đi bàn bạc công chuyện thì phải dẫn theo người có kinh nghiệm. Chứ một đứa mới vào như tôi thì biết gì đâu.
- Peak đột nhiên không khoẻ không đi nổi. Tôi biết cậu mới vào nhưng tôi vẫn cần trợ lý đi cùng nên tôi đã đợi cậu tới. Nhưng cuối cùng thì . . . cậu đã dậy muộn.
Nghe xong câu cuối của Mean , tôi chỉ có thể nhìn đi chỗ khác coi như không nghe thấy. Tôi còn tưởng nó đang bận tâm chuyện khác thì sẽ không nhớ tới chuyện tôi đi muộn chứ. Mặc dù tôi quay mặt nhìn về phía cửa sổ nhưng tôi vẫn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.
- À quên mất , chúng ta sẽ đi trong bao lâu vậy ? Tao chưa chuẩn bị đồ gì cả ?
Đột nhiên nhớ ra nên tôi lại phải quay sang hỏi Mean. Đi đột ngột như vậy , cái gì cũng không chuẩn bị kịp. Nhỡ bàn bạc không thuận lợi lại phải ở lại mấy ngày thì sao ? Lấy quần áo đâu mà thay đây.
- Phải xem bàn bạc với người ta ra sao nữa.
- Ò
Tôi gật gật đầu. Mong là bàn bạc thuận lợi và nhanh chóng một chút chứ tôi không muốn ở riêng hai người như thế này đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ MeanPlan ] Cho Nhau Thêm Một Cơ Hội
FanfictionNếu thực sự còn yêu thì hãy . . . cho nhau thêm 1 cơ hội. ( Fic đầu tay mong mọi người ủng hộ ạ ) - Waanan -