23

64 0 0
                                    

Giọng Mễ Lạp thật chậm, thật chậm. Trái tim của anh, có phải đã ngừng đập rồi không? Sao đầu óc anh đều say xẩm thế này.

Trên mặt anh lúc này, toàn bộ đều là hốt hoảng.

"Vòng tay?"

"Chị em có mất một chiếc vòng tay, hôm... cứu anh. Không lẽ anh đang giữ nó sao?" Mễ Lạp có chú mờ mịt, không nghĩ đến trong thư Mễ Nghi sẽ nhắc đến cái này.

Thừa Khanh ngồi thụp xuống, anh lờ mờ đoán được gì đó, nhưng làm sao để anh thừa nhận đây "Rốt cuộc hôm đó, là thế nào?"

"Hôm đó..." Mễ Lạc chập rãi ngồi xuống, giọng khàn khàn vì mệt mỏi và khóc quá nhiều. Cô nhìn qua ô cửa sổ, hồi tưởng về một ngày rất nhiều năm về trước, năm... 17 tuổi.

"Chị, bức này đẹp không? Bức này nữa?" Mễ Lạp vừa đưa ra mấy tấm ảnh thẻ vừa hỏi Mễ Nghi.

Cô dừng bước chân, chăm chú ngắm nhìn "Đều đẹp, giống chị. Hihi"

Câu trả lời của cô làm Mễ Lạp phì cười. Cũng đúng thôi, bọn họ có khác nhau chỗ nào đâu.

"Ước gì em cũng có mắt xanh giống chị"

"Ha..."

Tủm.

Mễ Nghi còn đang địng nói gì đó, chợt một âm thanh vang bên tai.

"Chị... chị, hình như ai đó rơi xuống bể bơi rồi"

Bọn họ vốn đang trong trường học, mà giờ này sắp vào lớp, không còn ai ở đây ngoài hai bọn họ cả. Không nghĩ đến ai đó bỗng nhiên rơi xuống, cả hai đều có chút luốn cuốn.

"Chị, chị làm gì vậy?"

Trong khi Mễ Lạp còn hốt hoảng thì bóng dáng Mễ Nghi đã lao xuống hồ. Mễ Lạp chỉ vội hô lên một tiếng lại nhanh chóng bình tĩnh, sao cô quên mất, Mễ Nghi biết bơi mà.

Mễ Lạp vừa nghĩ đến đó, rất nhanh đã thấy Mễ Nghi lên bờ cùng với... một cậu con trai.

"Hức... cậu ta còn sống không?"

Mễ Lạp nhìn người kia bất tĩnh, trong lòng không ngừng lo lắng. Mễ Nghi có vẻ trấn định hơn, cô hồi tưởng những gì đã học, cố gắng thực hiện việc cứu hộ.

Nhưng... sao vẫn không có động tĩnh gì vậy?

Cô nuốt nuốt nước bọt, tay bóp lấy mũi người kia.

"Chị..."

Mễ Nghi hít sâu một hơi, cúi đầu, đặt môi mình lên môi cậu ta. A, nụ hôn đầu của cô, không nghĩ lại mất vô nghĩa thế này. Người này mà tỉnh lai, cô sẽ bắt hắn ta chịu trách nhiệm.

"Khụ khụ..."

Hazz, công sức của cô có vẻ được đền đáp rồi. Người kia cuối cùng cũng có dấu hiệu của sự sống.

Mễ Nghĩ thở hắt một hơi, còn đang muốn đứng dậy lại bị người kia tóm lấy tay.

"Á, m..ma..." Hành động này của người vẫn còn mê mang kia lại làm cho Mễ Lạp giật mình. Mặt cô bắt đầu biến sắc, hơi thở đứt quãng. Cô ấy lại lên cơn rồi.

Trái Tim Song Sinh(Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ