CHƯƠNG 4: NGƯỜI QUEN
Bởi vì trước đó lo náo nức muốn được đi chơi mà Phong Linh không ngủ đủ giấc, vừa mới lên xe đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Sự việc có người muốn đi nhờ xe cũng chỉ mơ mơ màng màng biết được, không lâu sau mí mắt lại nặng trĩu mà ngủ mất.
Xe chạy rất êm nhưng vẫn không tránh được mấy phần xóc nảy của phần đường, Phong Linh nghiêng trái nghiêng phải cuối cùng lại gối đầu vào một thứ gì đó. Người bên cạnh vội chỉnh tư thế cho nhóc được ngủ thoải mái hơn. Dù là đang mơ màng ngủ nhưng tính cảnh giác vẫn phải có, Phong Linh chậm rãi mở mắt, đầu óc có chút không được linh hoạt, phải chờ một chút mới thanh tỉnh hẳn. Điều đầu tiên nhóc nghĩ đến là mình đang dựa vào ai vậy a?
" Tỉnh rồi?" một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu.
Nhóc ngạc nhiên ngồi dậy, dưới ánh sáng mơ hồ trong xe, khó khăn lắm nhóc mới nhìn được ngũ quan của người trước mặt. Là một anh đẹp trai nha, ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn nhóc, nếu là nữ sinh bình thường sẽ trực tiếp hét lên vì sự đẹp trai của người này. Nhưng còn nhóc thì lại khác, nếu người trước mặt có một bộ tóc bạc dài tới lưng, một bộ râu trắng, lại vẽ thêm nét nhăn trên mặt, chắc chắn nhóc sẽ khóc không thành tiếng.
Phong Linh lắp bắp một hồi mới ra nói được trọn vẹn:" Sư... sư phụ..."
Thanh Phong mỉm cười gật đầu, nụ cười đó làm da đầu của Phong Linh tê dại. Nhóc bất giác nuốt nước bọt hỏi:" Nhị sư phụ cũng ở trên xe này ạ?"
Giọng của nhóc rất nhỏ, nhưng có vẻ do thầy trò tâm linh tương thông, vừa nghe nhắc đến mình, Hắc Phong ngồi ngay ghế phó bên cạnh Tinh Tú giơ tay lên vẫy vẫy. Lần này nhóc triệt để tỉnh táo, xem ra chuyến đi này không ổn chút nào a. Với sự có mặt đồng thời của hai lão già này, chắc chắn sẽ có chuyện không may xảy ra. Aaaa... Hai lão già này như thế nào lại lên được chiếc xe này, không phải hiện tại hai người đang ở tận Nam Cực hay sao a?
Biết được thắc mắc của nhóc, Thanh Phong tốt tính giải thích:" Chẳng phải con nói muốn đi thành phố Đ sao? Chúng ta lâu quá cũng không gặp con rồi, vì vậy nhân cơ hội này đi chơi cùng con luôn"
Nhóc mấp mái môi rất muốn nói hai người không cần quan tâm đến con như vậy đâu! Trúc Vân cùng hàng ghế nhìn thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ liền hỏi:" Hóa ra anh ấy nói là thật, cậu quen với anh ấy hả?"
Nghe từ 'anh' này thật sự không được thoải mái a, hai lão già này đã gần ngàn tuổi, như thế nào cứ muốn cưa sừng làm nghé thế này? Dù có ai oán trong lòng nhưng nhóc vẫn gật đầu nói:" Đúng vậy a, bọn mình quen nhau trước đó, mấy năm không gặp nên không có liên lạc, nay gặp lại quả thật rất trùng hợp". Nhóc nhấn mạnh hai chữ 'trùng hợp' rất sợ người khác không biết được sự thật.
Trúc Vân bây giờ mới an tâm, ban nãy vừa nhìn thấy Thanh Phong ngồi cạnh nhóc Trúc Vân đã bày tỏ rằng vẫn còn chỗ trống khác, không ngờ Thanh Phong mặt dày nói rằng hai người có quen biết dứt khoác ngồi đó luôn. Trúc Vân còn đang muốn khuyên nhủ thêm thì thấy Thanh Phong đã cẩn thận dịch người làm gối đệm cho Phong Linh. Cô nghĩ có lẽ hai người biết nhau thật, sau khi Phong Linh tỉnh lại hai người còn trò chuyện 'vui vẻ' với nhau, Trúc Vân mới tin tưởng tuyệt đối. Nếu mà để một người đàn ông xa lạ, dù có đẹp trai đến đâu ngồi cùng bạn mình vẫn cảm thấy rất lo lắng, nhưng xem ra tình huống này đều ổn cả rồi.
Nói chuyện được một chút Trúc Vân liền dứt khoác mặc kệ hai người, cơn buồn ngủ lại ập đến, Trúc Vân che miệng ngáp một tiếng rồi nhắm mặt lại ngủ.
Phong Linh chớp mắt suy nghĩ, Thanh Phong bên cạnh đã nói:" Nè, người yêu cũ của con cũng ở đây hả?"
" Dạ?" Phong Linh có phần phản ứng không kịp.
Thanh Phong nháy mắt:" Chính là cái tên Hoàng Thiên gì đó, tên đó vẫn đang nhìn về phía chỗ chúng ta a"
Phong Linh nhún vai:" Chả phải đã chẳng còn quan hệ gì sao? Người đừng có mà chọc ghẹo con như thế"
" Được được, không chọc ghẹo thì không chọc ghẹo" hừ, đồ nhi của ta mà ngươi cũng dám bỏ. Mặc xác ngươi!

BẠN ĐANG ĐỌC
Lời Nguyền Trong Học Đường_Chặng Đường Cuối Cùng
Mystery / ThrillerMọi thứ dường như sắp kết thúc, một chu kỳ lập đi lập lại nhiều lần cuối cùng cũng chỉ cần lần này nữa liền ngừng lại. Nhưng mà, thời gian bắt đầu hình như có phần chênh lệch? Là bắt đầu từ khi nào? Hay nó vẫn chưa bắt đầu? Thật là rối rắm, việc này...