Chương 1: Giấu kỹ đuôi

12 2 1
                                    


Yêu vực gần đây có chút kích động.

Nghe nói có con người đến Minh Cảnh sơn trang, yêu quái trong phạm vi mười dặm đều phong trần mệt mỏi mà chạy đến, muốn nhìn thấy vẻ đẹp của con người.

Trước cửa Minh Cảnh sơn trang bụi tung bay mờ mịt, náo nhiệt vô cùng.

"Đừng nóng vội!" Bạch quản gia tay ôm cái đuôi lớn, lau mồ hôi, cố gắng duy trì trật tự: "Xếp hàng, từng người một!"

Trước cửa náo nhiệt thành một đoàn, những yêu quái đang xếp hàng đều có đặc điểm riêng, hoặc có xuất thân cao quý, hoặc tài hoa hơn người, hoặc hàm hậu chất phác, hoặc xinh đẹp động lòng. Chúng yêu quái đã dâng những món châu báu quý hiếm nhất từ yêu vực​​, những món điểm tâm đã phải thức khuya để làm và cả súp cá thơm ngon, ...

Bạch quản gia là người đề cao tinh thần nghiêm túc và thực dụng, xem xét từng thứ một: "Còn ngươi thì sao?"

Nam nhân trung niên ngẩng cao đầu nhìn về phía đám người: "Nhà ta gia thế trong sạch, tổ tiên ba đời đều là mèo thuần chủng."

Bạch quản gia: "Qua, người tiếp theo."

Tiếp theo là một con chuột đồng sắc mặt thâm trầm, con yêu này không nói hai lời bắt đầu làm một bài phú, ba nghìn năm trăm từ, nước miếng văng tung tóe, tài ăn nói vô cùng xuất sắc.

Bạch quản gia lau nước dãi dính trên mặt, xua tay: "Qua qua, người tiếp theo."

Một yêu quái ướt sũng mang theo một chiếc túi to nhảy về phía trước: "Đây là những xúc tu tôi vừa mới nhổ ra, đủ loại màu sắc, rất thơm."

Vừa dứt lời, lũ yêu liền nổi giận, xông lên trách móc: "Ngươi thế mà muốn dọa tâm can của công tử chúng ta! Không biết xấu hổ!"

Đúng vậy, con người ở Minh Cảnh sơn trang là người yêu của công tử nhà bọn hắn.

Cố công tử là một tồn tại rất thánh thiện trong lòng của chúng yêu. Cao quý lãnh diễm, khí độ phi phàm! Nhưng vì thiếu thốn tình cảm nên cả người lạnh nhạt. Vì vậy, toàn trang trên dưới vì chuyện cả đời của hắn mà tan nát con tim.

Cho đến khuya hôm trước, Cố công tử mang về một nam nhân.

Tin tức giống như một quả bom ném xuống nước, oanh tạc ra sóng nước không nhỏ. Chúng yêu nhanh chóng rỉ tai nhau, chẳng mấy chốc mà phóng đại mấy tin bát quái: "Công tử thở hồng hộc ôm về một nam nhân áo rách quần manh".

Công tử rốt cuộc cũng thông suốt rồi. Toàn trang không biết đã mong chờ ngày này bao nhiêu năm, giờ ước nguyện đã thành, bọn họ không khỏi rơi nước mắt nhẹ nhõm.

Chúng yêu ôm nhau, ngao ngao khóc lớn.

......

Trong phòng, Mộ Lãng Thanh xoa trán nhìn căn phòng xa lạ, trong đầu rối tung lên.

Còn chưa kịp nhớ lại, ngoài phòng liền truyền đến tiếng bước chân. Mộ Lãng Thanh nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Trước cửa phòng, Bạch quản gia ra hiệu cho chúng yêu im lặng, sau đó nói nhỏ: "Mọi người giấu kỹ đuôi! Đi vào từng nhóm một! Giữ trật tự! Nhớ kỹ, thời gian có hạn, đứa nhỏ đang bệnh nặng, không thích hợp xem quá nhiều!"

[ĐAM] BÁI NHẤT BÁI VỊ CỐ CÔNG TỬ ĐOAN TRANGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ