Chương 2: Yêu phẩm quá kém

10 2 0
                                    


Mộ Lãng Thanh hồi phục tinh thần, lùi về sau một bước.

Người kia liếc hắn một cái rồi điềm nhiên nói: "Đêm khuya chạy loạn, trừ vào tiền hàng tháng hai mươi lượng."

Mộ Lãng Thanh bối rối: "... tiền hàng tháng?"

Người trước mặt từ đâu biến ra một tờ giấy, nhẹ nhàng mở ra: "Khế ước bán thân của ngươi, có dấu tay."

Mộ Lãng Thanh nghiêng người, cố gắng dùng ánh trăng nhìn mấy chữ bên trên.

Cố Trường Huyền: "Ba mươi năm."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Cố Trường Huyền thu hồi khế ước, giọng điệu kể lại đặc biệt bình thản: "Bây giờ là ba mươi lăm năm."

Mộ Lãng Thanh: "......"

"Cho nên trở về phòng." Cố Trường Huyền nắm lấy một chiếc lá, mở miệng nói, "Đi theo."

Chiếc lá dừng lại trên không trung, dần trôi về phía trước, thỉnh thoảng lại dừng lại chờ người.

"Này ..." Mộ Lãng Thanh nhìn chiếc lá dẫn đường, cuối cùng không nhịn được nói: "Chiếc lá này."

"Ừm." Lá cây nghe được lời này, càng nổi lên không tự chủ được.

Mộ Lãng Thanh cố ý nói: "Ta và công tử các ngươi phải chăng là có quan hệ gì?"

Lá cây suy nghĩ một chút, nói: "Công tử chăm sóc ngươi cả đêm, ngươi nghĩ sao?"

Mộ Lãng Thanh: "Rất dịu dàng sao?"

Cái lá uốn ra một độ cong hoàn hảo: "Đó là bởi vì ngươi đã cưỡng ép kéo tay áo của công tử, không cho hắn đi."

Mộ Lãng Thanh: "......"

"Hơn nữa," Giọng nói rung rinh lá cây vang lên: "ngươi cũng nôn ra một thân toàn máu."

Mộ Lãng Thanh: "......"

Cái lá: "Công tử có thói quen sạch sẽ."

... Vì vậy, hắn ta có thể bắt ta ký giấy bán thân trong lúc ta không tỉnh táo à! ! !

Cái lá ưu nhã quay lại, nói một cách đặc biệt giàu kinh nghiệm: "Nhưng công tử cũng không ghét bỏ người, có nghĩa công tử chắc chắn là thích ngươi."

"......" Là bởi vì cái này sao? Đồ yêu quái nông cạn.

"Được rồi" lá cây chỉ vào phía trước: "Phía trước là phòng của ngươi."

Mộ Lãng Thanh: "Đa tạ."

Lá cây lại chỉ sang chỗ khác, mơ hồ nói: "Phòng công tử ở ngay bên cạnh."

Mộ Lãng Thanh bí mật liếc mắt nhìn, căn phòng vốn đang sáng đèn bỗng tối sầm lại.

Mộ Lãng Thanh: "......"

Bóng nến lay động, Mộ Lãng Thanh nằm ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Bản thân đã bị lão già lừa đến Minh Cảnh sơn trang. Sở dĩ bị dao động là vì lão già đó luôn nói lung tung.

Nhưng lần nào hắn cũng tin.

Bởi vì không thể không tin.

Mộ Lãng Thanh không biết gì về quá khứ của mình.

[ĐAM] BÁI NHẤT BÁI VỊ CỐ CÔNG TỬ ĐOAN TRANGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ